Nghe thiên hạ đồn rằng ở đất nước Bhutan chùa thật không phải chùa giả, sư thật không phải sư quốc doanh, tu thật không phải tu lưu manh, nên vợ mình dắt mình sang gửi tu học kết hợp cai rượu. Sau khi nghe vợ mình trình bày tiểu sử rượu bia của mình, nhà sư nhân từ hỏi:

-Ngươi uống rượu có thích không?

-Thưa thầy thích, rất thích

-Ngươi uống rượu có ngon không?

-Thưa thầy ngon, rất ngon.

-Rượu chỉ mang đến cảm xúc vậy thôi sao?

-Thưa còn nữa, mỗi lần uống rượu con thấy vui tươi, hoan lạc, yêu đời, yêu người, yêu thương, độ lượng, tha thứ, hào hiệp. Có chai rượu ngon con gọi bạn bè đến, có món ăn ngon con mời bạn bè đến. Uống rượu, đọc thơ và nói những lời tử tế.

-Thôi ngươi hãy về đi, đừng đến đây gặp ta làm gì nữa.

-Thầy không nhận những thằng uống rượu làm đệ tử phải không thầy?

-Không, ta tu tập 50 năm để được sống thích thú, vui tươi, hoan lạc, yêu đời, yêu người, độ lượng, tha thứ, hào hiệp nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó. Còn ngươi chỉ uống rượu lại đạt đến cảnh giới cao nhất của đạo.

-Nhưng thưa thầy con muốn học đạo.

-Đến với đạo có nhiều đường. Ta ăn chay, tụng kinh, niệm Phật. Ngươi uống rượu, đọc thơ, nói lời tử tế. AI THÀNH TÂM THÌ THIỆN NGỘ!

Nói xong nhà sư quay lưng đi, để lại mình bơ vơ trong sân tu viện.

Vợ mình “dắt” mình về, nói từ nay sẽ cho thêm tiền mua bia.

Sưu tầm trên Internet