Phạm Đình Trọng

  1. Bằng lá phiếu người dân được tự do và bình đẳng bầu chọn hiền tài trong dân, thay mặt dân quản trị đất nước và tổ chức, điều hành hoạt động xã hội. Đó là quyền làm chủ đất nước của người dân. Không những là quyền lớn nhất, thiêng liêng nhất của con người, của công dân, quyền làm chủ đất nước còn gắn bó máu thịt người dân với đất nước. Từ đó mà có khái niệm Mẹ Tổ Quốc. Quyền làm chủ đất nước đặt trên vai người dân bổn phận công dân với đất nước như đứa con có bổn phận hiếu thảo với cha mẹ.

Thời thực dân Pháp cướp nước ta, dù người dân Việt Nam vẫn còn chút quyền tự do ngôn luận, tự do ra báo, tự do mít tinh, tự do hoạt động hội đoàn khi hội đoàn đăng kí hoạt động được chính quyền Pháp chấp nhận, tự do sản xuất kinh doanh trong luật pháp bình đẳng. Không có thành phần kinh tế nào được phép trở thành chủ đạo của nền kinh tế Việt Nam. Dù doanh nghiệp của tư bản Pháp cũng không có chính sách biệt đãi riêng. Doanh nghiệp của người Pháp cũng bình đẳng với doanh nghiệp của người Việt. Nhưng người dân Việt Nam hoàn toàn không có quyền làm chủ đất nước Việt Nam máu thịt của mình. Người dân không có quyền làm chủ đất nước là mất nước thực sự rồi.

Thực dân Pháp cướp nước, chiếm đoạt quyền làm chủ đất nước Việt Nam của người dân Việt Nam. Người dân Việt Nam cả nước một lòng rời bỏ gia đình yên ấm, rời bỏ ruộng vườn, nhà cửa, rời bỏ sự nghiệp công danh đi vào cuộc kháng chiến trường kì, chấp nhận mất mát tài sản, hi sinh xương máu, giành lại độc lập cho đất nước.

Cuộc kháng chiến đánh đuổi đội quân nước ngoài đã để lại trên khắp đất nước Việt Nam trắng xoá mồ liệt sĩ, nối tiếp những nghĩa trang mênh mông. Gia đình nào cũng chịu những mất mát hi sinh to lớn. Người dân vẫn hân hoan vui sướng khi đánh đuổi được đội quân nước ngoài, giành lại độc lập cho đất nước. Giành lại quyền người dân Việt Nam được làm chủ đất nước Việt Nam.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Sau sự vui sướng bồng bột thoáng qua, người dân đã phải cay đắng, ngậm ngùi nhận ra đất nước sạch bóng giặc, danh nghĩa đất nước độc lập nhưng người dân không những không có quyền làm chủ đất nước, không có quyền tự do và bình đẳng cầm lá phiếu bầu chọn hiền tài trong dân, thay mặt dân quản trị đất nước và điều hành hoạt động xã hội. Ngay cả đến những quyền con người, quyền công dân thời Pháp thuộc người dân còn có như quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do sinh hoạt hội đoàn, nay nước độc lập mà những quyền con người cơ bản và tối thiểu đó người dân Việt Nam cũng không có! Làm sao không ngậm ngùi, cay đắng!

Đảng cộng sản cầm quyền đóng kín cửa cơ quan đảng, lãnh đạo đảng chụm đầu bàn nhau, cắt cử, chia chác những chiếc ghế quyền lực quản trị đất nước, thâu tóm xã hội cho người của đảng rồi lại đổ hàng ngàn tỉ tiền thuế mồ hôi, xương máu của dân ra diễn trò bầu cử, lùa dân đi bỏ phiếu bầu những chiếc ghế quyền lực đã có người của đảng chiếm giữ! Lại diễn trò họp Quốc hội bầu bán. Những người được đảng đặt lên những chiếc ghế quyền lực đều nhận được xấp xỉ trăm phần trăm phiếu bầu của Quốc hội. Diễu cợt và khinh bỉ dân đến thế là cùng!

Đảng cộng sản cầm quyền biến người dân thành những con rối vô hồn, thành những rô bốt vô tri cầm lá phiếu đi bầu theo sự giật dây, theo lập trình cài đặt sẵn để hợp thức hoá người lãnh đạo đất nước và xã hội do đảng cộng sản cầm quyền áp đặt. Cầm lá phiếu đi bầu nhưng dân không có quyền chọn. Cả quyền ứng cử cũng không. Chỉ là diễn viên trong vở diễn dân chủ của đảng, người dân không còn được làm bổn phận công dân với đất nước.

Giang sơn gấm vóc, đất nước máu thịt do mồ hôi, xương máu của lớp lớp thế hệ người Việt Nam tạo nên bỗng trở thành tài sản riêng của đảng cộng sản cầm quyền. Người dân chỉ còn là kẻ sống nhờ, sống lưu vong ngay trên mảnh đất mồ hôi xương máu cha ông để lại. Mẹ Tổ Quốc Việt Nam cũng vật vờ lưu vong cùng người dân ngay trên đất nước Việt Nam! Người dân không được làm chủ đất nước, lũ lượt bỏ nước ra đi kéo dài suốt hơn nửa thế kỉ qua, đến tận hôm nay.

Không có quyền làm chủ đất nước, người dân Việt Nam lại thực sự mất nước rồi! Người nước ngoài chiếm đoạt quyền làm chủ đất nước của người dân thì đó là kẻ xâm lược, là ngoại xâm. Lực lượng trong nước chiếm đoạt quyền làm chủ đất nước của người dân là lực lượng chiếm đóng, là nội xâm.

 

  1. Đảng cộng sản cầm quyền toàn quyền chiếm đoạt những chiếc ghế quyền lực của dân. Những chiếc ghế để hiền tài trong dân mang tài trí cống hiến cho nước được chia chác trong phòng kín ở cơ quan đảng cho đám quan tham của đảng đã dẫn đến những cuộc đua rầm rộ chạy chức, chạy quyền bất tận. Quan chức đảng cõng con đặt lên những chiếc ghế quyền lực của dân. Tổ chức đảng cõng người của đảng giành những chiếc ghế của hiền tài trong dân.

Chỉ nêu vài dẫn chứng cá nhân các quan chức đảng hối hả cõng con, tổ chức đảng tất bật cõng người của đảng lên những chiếc ghế quyền lực của dân. Những chiếc ghế để hiền tài trong dân cống hiến tài năng cho nước thành những chiếc ghế chỉ để củng cố quyền cai trị của đảng.

Không học nổi chữ nghĩa, không thể làm việc bằng trí tuệ, phải đi xuất khẩu lao động, đứa con thất học, kiến thức văn hoá trống rỗng, làm thuê kiếm sống bằng cơ bắp được ông Tổng bí thư đảng Nông Đức Mạnh cõng vào cơ quan trung ương đảng, đặt lên ghế bí thư tỉnh uỷ, rồi Thứ trưởng, phó Chủ nhiệm Uỷ ban Dân Tộc Chính phủ.

Ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cõng đứa con lớn tạm đặt vào ghế Thứ trưởng rồi lại đôn đáo mặc cả, dàn xếp để ông con cả lần lượt thăng tiến Bí thư tỉnh uỷ rồi Bộ trưởng. Con cả đã yên vị thành viên Chính phủ, Thủ tướng Ba Dũng lại đôn đáo cõng tiếp con bé đặt vào ghế bí thư trung ương đoàn. Đặt hai đứa con bất tài ngồi vào ghế hiền tài, ông Thủ tướng mới xoa tay, mãn nguyện về hưu. Mồm nói về làm người tử tế nhưng một nhân cách tham lam, bất lương như vậy làm sao có thể tử tế!

Có quyền lực quan đầu tỉnh, ông Bí thư tỉnh uỷ Bắc Ninh Nguyễn Nhân Chiến liền mang quyền lực ra điều chuyển, sắp xếp lại quan trường, đặt con trai lên ghế Bí thư thành uỷ Bắc Ninh. Đưa con trai chẳng tài càn gì ngồi trên đầu dân rồi ông Uỷ viên trung ương đảng, Bí thư tỉnh uỷ Nguyễn Nhân Chiến mới sung sướng, hà hê về nhấm nháp cuộc sống vương giả ở biệt phủ lộng lẫy.

Không sao kể xiết những quan đảng chỉ lo giành giật những chiếc ghế quyền lực của hiền tài trong dân cho con cháu quan. Cứ nhìn những ông to, bà lớn trên cả nước vẻ mặt thoả mãn trên những chiếc ghế quyền lực của dân, tiêu dao năm tháng chỉ nói được những lời đại ngôn sáo rỗng và chỉ để hưởng thụ, chẳng làm được tích sự gì cũng thấy bóng dáng lom khom của bố mẹ họ cõng họ vào quan trường.

Con quan đảng chiếm ghế quyền lực của hiền tài nhiều đến nỗi với bất kì ông quan, bà quan nào người dân đều phải đặt ra câu hỏi: Đồng chí này con đồng chí nào? Đồng chí này con đồng chí nào đã trở thành tiếng than cay đắng, tiếng kêu oan nghiệt, uất hận của dân mất quyền làm chủ đất nước, thành cung oán của xã hội Việt Nam thời cộng sản.

Quan đảng mải miết cõng con vào quan trường thì tổ chức đảng cũng bền bỉ và bài bản cõng người của đảng rải kín ghế quyền lực của hiền tài trong dân.

Trị nhậm quan đầu tỉnh Thái Bình, ông Bí thư tỉnh uỷ Nguyễn Hồng Diên chỉ có công trạng nổi bật là dung túng cho băng đảng xã hội đen Đường Nhuệ lộng hành, chi phối cả công an. Băng nhóm Đường Nhuệ ngang nhiên hành hung dân ngay trong đồn công an mà công an phải nhắm mắt bỏ qua đám tội phạm đàn em Đường Nhuệ. Lấn át cả chính quyền, băng nhóm Đường Nhuệ ngang nhiên áp đặt luật xã hội đen thu tiền của dân như nhà nước thu thuế. Để cho quyền lực xã hội đen Đường Nhuệ tồn tại song song với quyền lực chính quyền, ông quan đầu tỉnh Nguyễn Hồng Diên bộc lộ rõ là ông quan kém về năng lực, tồi về đức độ làm quan.

Dung túng cho băng nhóm xã hội đen Đường Nhuệ lớn mạnh, ông Bí thư đảng cấp tỉnh Nguyễn Hồng Diên vẫn vô can, lại được tổ chức đảng cõng về kinh đô, đưa lên cấp quốc gia, làm Phó Ban Tuyên giáo trung ương, rồi Bộ trưởng bộ lớn Công Thương. Nếu tổ chức đảng không cõng người của đảng vào chiếc ghế quyền lực thì ông quan kém năng lực, tồi đức độ như ông Diên làm sao có thể ngồi được vào chiếc ghế Bộ trưởng bộ Công Thương!

Tổ chức đảng có cả sách lược lâu dài, cả chính sách cụ thể ngang nhiên và trắng trợn cõng những nhân cách tầm thường của đảng đặt lên những chiếc ghế của hiền tài trong dân.

Đứng đầu một doanh nghiệp nhà nước khai thác dầu mỏ, Trịnh Xuân Thanh đã rút ruột hàng ngàn tỉ tiền của dân của nước mua đất, xây lâu đài riêng ở Tam Đảo và rải tiền ăn chơi sa đoạ từ trong nước ra nước ngoài. Thanh vẫn là nhân sự được qui hoạch, được tổ chức đảng cõng từ Hà Nội vào Hậu Giang đặt lên ghế phó chủ tỉnh để rồi thời gian ngắn sau sẽ lại trở về kinh đô ngồi lên ghế quan cấp quốc gia, nắm vận mệnh đất nước. Chỉ vì chiếc ô tô đắt tiền mang biển số xe triều đình mà Thanh ngông nghênh lượn trước dân tỉnh lẻ, gây ghen ghét, đố kị, bất bình rộng rãi trong xã hội buộc pháp luật phải vào cuộc khui ra con người thật, tham nhũng và sa đoạ của Thanh.

 

  1. Người dân có quyền làm chủ đất nước thì lá phiếu bầu cử thực sự tự do của người dân mới có quyền quyết định nhân sự lãnh đạo đất nước. Chiếm đoạt quyền làm chủ đất nước của người dân, tổ chức đảng cõng ông Nguyễn Xuân Phúc từ cơ quan đảng sang Quốc hội để bộ máy bỏ phiếu của đảng ở Quốc hội hợp thức hoá chức danh Chủ tịch nước cho một người chỉ biết lăng xăng đi khắp nước hô hào, tỉnh này là đầu tàu, tỉnh kia cũng phải là đầu tàu. Ông quan đảng chỉ có ngôn từ tuyên truyền sáo rỗng bộc lộ một tâm hồn nghèo nàn, xơ cứng cảm xúc, không có hồn nhân văn được tổ chức đảng đưa lên đại diện cho dân của một đất nước văn hiến!

Ở vị trí quốc gia, lo toan việc dân việc nước nhưng nhân cách thấp kém, tầm vóc nhỏ bé, nghĩ suy chưa vượt khỏi khung cửa gia đình thì chỉ là con người giá áo túi cơm, chỉ biết lấy quyền lớn lo cho dân cho nước mang về lo việc nhỏ để vinh thân phì gia, bảo kê cho vợ con thu lợi bất chính bằng việc làm phi pháp, bất lương trong vụ kinh doanh test kit giả xét nghiệm covid-19.

Chỉ cốt bán được nhiều test kit giả, thu lợi nhuận lớn, cả bộ máy nhà nước dưới quyền chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc rầm rộ bố ráp, truy bắt, đè ngửa gần trăm triệu dân ra chọc test kit giả vào mũi dân, ngoáy đi ngoáy lại nhiều lần để tiêu thụ test kit giả. Test kit giả, không thể phát hiện người nhiễm covid-19 làm cho dịch covid-19 bùng phát, lan rộng, dẫn đến hơn 43 ngàn người dân Việt Nam chết thảm trong dịch covid-19 nhưng đã mang về hàng ngàn tỉ tiền lời cho doanh nghiệp kinh doanh test kit giả!

Kinh doanh test kit giả là những ai? Chỉ có thường dân góp cổ phần ít ỏi, chỉ chiếm hai mươi phần trăm vốn (20%) phải chường mặt ra với pháp luật, tra tay vào còng số tám. Còn tám mươi phần trăm vốn của những người núp bóng quyền lực nhà nước cấp cao có thể huy động cả bộ máy nhà nước vào việc truy lùng, bắt bớ, đè dân ra ngoáy mũi. Quyền lực nhà nước ở cấp cao liên quan đến doanh nghiệp kinh doanh test kit giả thì danh tính được giấu kín trong bóng tối, pháp luật không được phép công khai tên tuổi.

Người dân có quyền làm chủ đất nước thì mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật và người dân phải được biết mọi hoạt động đúng, sai của người nắm quyền lực đại diện cho dân và mọi hành vi liên quan đến pháp luật của công dân phải được pháp luật xét xử công khai, bình đẳng. Nhưng đảng lại đóng kín cửa xử lí nội bộ trong đảng việc làm phi pháp bất lương diễn ra dưới bóng chiếc ô quyền lực Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc rồi đảng lệnh cho Quốc hội làm thủ tục loại bỏ chức danh của người được đảng đặt lên ghế Chủ tịch nước.

Những quan chức bị truy tố bắt giam, những Bộ trưởng, Bí thư, Chủ tịch tỉnh trong vụ kit giả xét nghiệm covid-19 chỉ là những tội phạm thứ yếu, những tội phạm nhận tiền chia chác trong việc tiêu thụ kit giả. Những người nắm cổ phần lớn, có vai trò quyết định việc kinh doanh kit giả mới là tội phạm chính, tội phạm hàng đầu nhưng nhờ núp bóng quyền lực cấp cao nên đều vô danh, hành vi phạm tội được pháp luật giấu kín, người dân không được biết.

Những ngày này liên tiếp chứng kiến tổ chức đảng chiếm đoạt quyền công dân, quyền làm chủ đất nước của người dân, gần trăm triệu người dân Việt Nam càng cay đắng, ngậm ngùi cho thân phận người dân mất nước!

Phạm Đình Trọng (1.2023)