„Bao nhiêu năm sống dưới chế độ Cộng sản chẳng lẽ chúng ta chẳng biết gì về cách vận hành của guồng máy và vai trò của đảng viên Cộng sản nằm vùng hay sao?
Sự tồn tại của Chế độ Cộng sản tuỳ thuộc vào ý thức và hành động của toàn dân.“
Đại-Dương
Việt Nam lọt vào tay Đảng Cộng sản Việt Nam đã 48 năm (1975-2023).
Tính đến nay số người Việt Nam định cư tại 40 quốc gia vào khoảng hơn 5 triệu người mà đa số với lý do thoát khỏi quyền cai trị của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Hầu hết người ra đi vào những thời điểm và phương tiện khác nhau, nhưng, ai cũng vui vẻ và hãnh diện vì đã thoát khỏi sự thống trị của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Từng giọt mồ hôi trên những khuôn mặt còn tái ngắt ghi dấu con đường tìm tự do chín chết một sống càng nung đúc khát vọng xây dựng một gia đình không còn bị “quản lý khắc nghiệt” của Đảng Cộng sản Việt Nam. Ngày qua ngày, miền đất mới đã trả lại nụ cười và niềm tin vào quyền tự do mưu sinh không bị giám sát như ma xó tại Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.
Dòng đời lặng lờ trôi cũng cuốn theo nhiệt tình chống Cộng trong Cộng đồng người Việt Hải ngoại khi đối diện với nếp sống lưỡng đảng tại Hoa Kỳ và đa đảng tại Châu Âu.
Xu hướng chính trị trong Cộng đồng người Việt không còn đồng nhất như thời “chiếc cột đèn biết đi cũng đi”. Sinh hoạt tự do tư tưởng tại hải ngoại và công việc xây dựng gia đình bằng đôi bàn tay trắng cũng làm nhạt phai phần nào nhiệt tình chống Cộng tại hải ngoại.
Ai cũng biết hoặc nghe nói đến một số điệp viên Cộng sản đã nhập vào đoàn người di tản hoặc vượt biên, vượt biển tìm tự do để thi hành công tác gián điệp và chi phối cộng đồng. Nhưng, chứng cứ mơ hồ tại những xã hội tự do ngôn luận và có bang giao với Hà Nội nên khó bị kết tội gián điệp, ngoại trừ vài trường hợp quá lộ liễu thì chính quyền sở tại mới hành động.
Nhiều hoạt động của các nhóm cựu quân nhân, chính trị gia làm dấy lên làn sóng chống cộng tại các quốc gia tạm cư. Thực tế, đã làm đau đầu các Toà lãnh sự cũng như các nhà lãnh đạo Cộng sản Việt Nam mỗi khi công du nước ngoài. Dân chúng sở tại dần dần thông cảm lý do buộc người Việt Nam phải cắn răng rời bỏ nơi chôn nhau, cắt rốn vì muốn xa lánh Chủ nghĩa Cộng sản. Chẳng phải tất cả dân bản xứ đều thấu hiểu nỗi đau xé lòng, nước mắt lưng tròng của người Việt Nam khi phải cất bước trên con đường chưa biết có tới đích hay không!!!
Nhìn lá cờ vàng ba sọc đỏ từng nhuộm máu của một dân tộc yêu chuộng hoà bình, thích bạn bè, hàng xóm phấp phới trên xứ người bỗng lòng chùng lại với bao nhiêu kỷ niệm nơi quê cha đất tổ. Họ trân quý lá cờ vàng ba sọc đỏ như ngọn đuốc dẫn đường về với tổ quốc thân thương, nơi ấp ủ những chiến công oanh liệt của tiền nhân để duy trì sự sống còn của dân tộc.
Tuy nhiên, cuộc sống đầy cạnh tranh tại các quốc gia văn minh và phát triển nhất thế giới và một thế giới quan mới lạ khiến cho tân-công-dân gốc Việt phải tìm cách quân bình trong cuộc sống.
Kể từ khi Tổng thống Bill Clinton (1993-2001) và Thủ tướng Võ Văn Kiệt bình-thường-hóa quan hệ ngoại giao thì Hà Nội đẩy mạnh cuộc vận động để Cộng đồng Người Việt Hải Ngoại chấp nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản vì cùng chung huyết thống.
Khi người Việt Hải ngoại đã ổn định cuộc sống và leo dần trong nấc thang thịnh vượng quốc gia thì Đảng Cộng sản Việt Nam tăng cường hoạt động gián điệp, vận động chính trị qua mạng lưới tình báo đã cài từ các đợt vượt biên, vượt biển, bảo lãnh, di dân.
Mồi câu gồm có: (1) Thành hôn dễ dàng, mau chóng; bảo lãnh thân nhân thật lẫn giả. (2) Đầu tư vào Việt Nam dễ mà lợi nhuận cao, không trả thuế nặng như Tây Phương. (3) Bảo lãnh và nuôi du học sinh. (4) Du lịch rẻ tiền và thuận tiện do nói tiếng mẹ đẻ, nhìn lại quê cha đất tổ trước khi từ giả cuộc đời.
Kiều hối của Việt Nam Cộng sản gia tăng hàng năm lên đến 19 tỉ USD vào cuối năm 2022, chiếm 50% ngân sách Nhà nước, tương đương với số tiền Đầu tư Trực tiếp Nước ngoài (FDI).
Chẳng phải người Việt Chống Cộng ở Hải ngoại đã vô tình nuôi dưỡng và chống đỡ cho Chế độ Cộng sản hay sao? Chúng ta có quá mâu thuẩn hay không khi miệng hô đả đảo Chế độ Cộng sản mà có đồng nào lại tuồn về cho Tập Đoàn Ác để chúng mua sắm những dụng cụ giết người, tra tấn, hành hạ dân tộc Việt Nam? Không góp sức thì cũng xin đừng nuôi sống bọn giết người nữa!!!
Tổng thống Ronald Reagan (1981-1989) đã xua quân lật đổ vài ba chế độ cộng sản hoặc cực tả ở Nam Mỹ trong “chiến lược cuốn chiếu chế độ cộng sản”. Nhưng, không viện trợ cho Ba Lan, Hung Gia Lợi, Tiệp Khắc mà chỉ công khai cảnh cáo Tổng thống Nga, Mikhail Gorbachev không được sử dụng Tổ chức Hiệp ước Warsaw, có Quân đội đóng ở đó, can thiệp vào tình hình Đông Âu. Cuối cùng ba dân tộc anh hùng này đã tay không lật đổ chế độ cộng sản được Mạc Tư Khoa chống lưng.
Người Việt Hải Ngoại có số may mắn thoát khỏi Việt Nam trước khi “Đôi dép râu dẫm nát đời son trẻ. Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai” nên chưa chứng kiến “Nhà ai giàu bằng nhà cán bộ? Hộ nào sang bằng hộ đảng viên? Dân tình thất điên bát đảo. Đảng viên mặc sức vung tiền vui chơi”. Tại sao người Việt Hải ngoại phải lo vỗ béo cho cán bộ Cộng sản?
Những kẻ kém may mắn phải chịu cảnh: “Nhân dân thì chẳng cần lo. Nhà nước lo sẵn bo bo mỗi ngày. Hãy chăm tay cấy tay cầy. Nhịn ăn nhịn mặc chờ ngày vinh quang”. Ngày đi, đảng gọi “Việt gian” Ngày về thì đảng chuyển sang “Việt kiều”. Chưa đi: phản động trăm chiều. Đi rồi: thành khúc ruột yêu ngàn trùng.
Phải trăm đắng, ngàn cay mới thoát khỏi địa ngục trần gian mà sao lại đưa đầu cho Cộng sản cạo. Một vài trường hợp “Việt Kiều” ca tụng việc làm ăn tại Việt Nam bỗng dưng viết thư cầu cứu Chính phủ Mỹ và Cộng đồng Người Việt Hải ngoại vận động cho họ được thả về Hoa Kỳ. Những ai coi thường kinh nghiệm của kẻ khác có thể lập lại cho bản thân liên quan với chính quyền man trá tại Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam hiện nay.
Học vấn thường được coi như nấc thang đánh giá trong xã hội. Nhưng, với xã hội rộng mở như Hoa Kỳ thì không chính xác. Hai trong danh sách tỉ phú hàng đầu trên thế giới có hai công dân Mỹ mới học hết năm thứ nhất Đại học. Ngành săn sóc móng tay tại Hoa Kỳ đã có không ít người trở thành triệu phú.
Một số người Việt giúp đỡ du học sinh ở ngoại quốc hoặc trong nước những mong họ thu thập những kiến thức, kỹ năng và nền chính trị đa đảng, nhân bản hầu làm thay đổi “con đường Việt Nam”. Nhưng, họ đã quá ngây thơ để đào tạo cán bộ có trình độ cho Đảng Cộng sản Việt Nam. Sau khi tốt nghiệp Đại học họ đã được nhồi sọ Học thuyết Mác-Lê-Mao mới có thể thăng tiến. Họ sẽ trung thành với Đảng Cộng sản để được quyền cao chức trọng nếu không muốn bể nồi cơm nếp, xe hơi, nhà lầu, bồ nhí. Sinh viên từ Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam phải nhận và tuân theo chỉ thị của đảng uỷ tại các Lãnh sự quán, Toà Đại sứ Cộng sản Việt Nam ở ngoại quốc.
Đảng viên Cộng sản khắp thế giới đều mang vỏ bọc cấp tiến trước tiên rồi tiến tới thiên Cộng trước khi tự nhận là Cộng sản tôn thờ Mác, Lê, Mao.
Bao nhiêu năm sống dưới chế độ Cộng sản chẳng lẽ chúng ta chẳng biết gì về cách vận hành của guồng máy và vai trò của đảng viên Cộng sản nằm vùng hay sao?
Sự tồn tại của Chế độ Cộng sản tuỳ thuộc vào ý thức và hành động của toàn dân.
Các dân tộc Đại Hàn, Indonesia, Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi cùng nhiều nước Trung Âu đã thênh thang trên con đường nhân bản (chủ nghĩa duy con người). Tại sao người Việt Nam chưa hành động???
Đại-Dương (07.06.2023)