BMH

Một phóng viên làm báo ngoài Hà Nội, có dịp vô Sài Gòn và kể lại cho tôi một câu chuyện khiến cho anh ta ngượng chín người. Lần đầu đi “tác (cái) nghiệp” bên Venice, gặp trúng ngày 8 tháng 3, theo thói quen ở trong nước, cậu ta hí hửng đi mua hoa hồng. Cô gái người Ý hỏi mua hoa hồng để làm gì. Thì mừng “Quốc tế phụ nữ”, sao cô ấy không biết nhỉ?

Té ra người không biết là anh chàng phóng viên Hà Nội! Cái “quốc tế” đó chỉ ở VN, ở Tung Của… mới kỷ niệm, “anh làm nhà báo mà không hiểu hay giả bộ không hiểu?”. Anh phóng viên kia ngớ người, sượng trân. Trên thế giới vào lúc này (năm 2019), chỉ có một nhúm nước (gồm 27 quốc gia) gọi ngày 8 tháng 3 là “ngày Quốc tế phụ nữ” để kỷ niệm trên qui mô quốc gia mà thôi.<!>

Gọi là “một nhúm” ít ỏi, bởi vì 27 nước đem so với tổng số 193 quốc gia thành viên LHQ hiện nay, chỉ chiếm tỉ lệ 14%. Gồm:

– 4 nước “xã hội chủ nghĩa” (Tung Của, VN, Lào, Cuba);

– 16 nước đi theo quán tính kỷ niệm vì trước đây từng là chế độ “xã hội chủ nghĩa”.

Trong đó có 12 nước thuộc Liên Sô cũ + Mông Cổ + Cambodia + Afghanistan (có một giai đoạn là nước “xã hội chủ nghĩa” khi Liên Sô đóng quân) + Montenegro (trước đây là lãnh thổ thuộc nhà nước Liên bang xã hội chủ nghĩa Nam Tư).

– 7 nước chậm phát triển (dân gian gọi là “chậm đụt”): Nepal, Burkina Faso, Guinea-Bissau, 

Có đến 166 nước, chiếm tỉ lệ 86% trên toàn cầu, không ngó ngàng, không kỷ niệm “ngày 8 tháng 3” trên-qui-mô-quốc-gia. Toàn bộ các nước trong nhóm G7 (Mỹ, Nhựt Bổn, Đức, Anh, Pháp, Ý, Gia Nã Đại) chẳng quốc gia nào chào mừng nữ giới bằng “ngày 8 tháng 3” hết!

Không “8/3” mà phụ nữ/nữ quyền ở nước Mỹ được bảo vệ đến mức xứ VN có nằm mơ cũng không thấy nổi.

Ở qui mô G20 (20 nền kinh tế hàng Top thế giới), ngoại trừ Tung Của và Nga, toàn bộ các nước còn lại như nhóm G7, Úc, Hàn Quốc, Ấn Độ, Ba Tây (Brazil), Á Căn Đình (Argentina), Mễ Tây Cơ (Mexico), Nam Phi, Thổ Nhĩ Kỳ, Nam Dương (Indonesia)… cũng không kỷ niệm “ngày 8 tháng 3”.

Ủa, chẳng phải ở Mỹ, ở châu Âu… hàng năm vẫn thấy có những đoàn người diễu hành kỷ niệm “8 tháng 3” đó sao? Đây chính là điều khiến cho anh chàng phóng viên Hà Nội (nêu ở đầu stt) tưởng bở do chưa đọc kỹ lịch sử, rồi… sượng trân trước phong cách văn minh khác hẳn nơi xứ người.

Nói nào ngay, sự kiện “tranh đấu cho phụ nữ” bắt nguồn từ đầu thế kỷ 20 tại Mỹ, rồi Anh, Đức… NHƯNG, chỉ đến khi Liên Sô cầm trịch thì “ngày 8/3 quốc tế phụ nữ” mới rình rang, trở thành phong trào đặc trưng cho “phụ nữ xã hội chủ nghĩa”! Trong ngày 8 tháng 3, tưởng là ngày chị em phụ nữ được “galant”, ai dè đi diễu hành rã giò trong ngày lễ của nữ giới để cầm hình chào mừng nam lãnh tụ Xít-ta-lin.

Vậy đó. Ngày lễ trở thành công cụ chánh trị không hơn không kém…

Còn bây giờ? Báo đài ở VN dùng thủ thuật chĩa máy quay, đưa hình ảnh loanh quanh nơi các đoàn thể đi theo xu hướng xã hội chủ nghĩa, xu hướng thiên tả ở nước này nước kia kỷ niệm “8/3”, để bà con đọc báo xem đài cứ tưởng ngày này toàn thế giói hoan hỉ.

Tưởng vậy là tưởng bở.

Kỳ thực ở các nước (166 nước, chiếm 86%) KHÔNG KỶ NIỆM “ngày 8 tháng 3” TRÊN QUI MÔ QUỐC GIA gì ráo trọi! Còn các hội đoàn ưng bày trò, làm gì thì làm, nước người ta là nước tự do mà, cầm cờ búa liềm chửi tư bản cũng thoải mái luôn.

Vậy đó!

Rải rác trên một số báo đài trong nước loan tin Liên Hiệp Quốc cũng kỷ niệm “8/3”, viết xạo cỡ vậy mà cũng viết cho bằng được. Thực ra phải viết là: từng có đề xuất tại LHQ chọn “ngày 8/3” làm ngày Quốc tế phụ nữ (“International Women’s Day”) vào năm 1975.

Tức cái gọi là “Ngày Quốc tế phụ nữ 8 tháng 3” – suốt hàng mấy chục năm ròng rã trước 1975 (là năm LHQ lần đầu tiên chấp thuận kỷ niệm) chỉ là… “quốc tế” tự biên tự diễn của khối nước xã hội chủ nghĩa (và một số nước chạy theo khối Liên Xô)!

Nhưng, ngay sau đó, vào tháng 12 năm 1977 Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc đã ra Nghị quyết khuyến nghị các quốc gia thành viên nên tổ chức/cử hành lễ kỷ niệm tôn vinh nữ quyền: “VÀO BẤT CỨ NGÀY NÀO TRONG NĂM, PHÙ HỢP VỚI TRUYỀN THỐNG QUỐC GIA VÀ LỊCH SỬ CỦA MỖI NƯỚC” (“on any day of the year by Member States, in accordance with their historical and national traditions”).

Khuyến nghị của Liên Hiệp Quốc cho thấy tầm vóc nhân văn rất sâu sắc, rất đáng khâm phục!

Nữ quyền, cũng như vẻ đẹp nơi nữ giới không phải là thứ để “đồng phục hóa não trạng” qua hình thức “quốc tế” này nọ! Mà Liên Hiệp Quốc khuyến khích MỖI NƯỚC CẦN CHỌN NGÀY KHÁC NHAU để trân trọng nữ giới – TÙY VÀO TRUYỀN THỐNG VĂN HÓA của mỗi nước.

Tại sao ở VN vẫn không chọn ngày tôn vinh nữ giới mang màu sắc độc đáo của VN? Liên Hiệp Quốc họ đã dặn dò như vậy cách đây 42 năm rồi!

Sao không chọn ngày lễ kỷ niệm HAI BÀ TRƯNG (vào mồng 6 tháng 2 âm lịch, lễ giỗ) làm “NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM”? Rất ý nghĩa. Ở miền Nam VN, trước năm 1975, đã tổ chức như vậy. Có cử hành việc hóa trang làm Hai Bà cỡi voi; có hàng loạt cuộc thi thố “công, dung, ngôn, hạnh”…

Cái gì hay thì “kế thừa”, hỡi mấy ông mấy bà quan chức đời nay. Cũng là sáng tạo của chính người VN mình mà ra đó thôi!

BMH

Washington, D.C