Hãy chụp giùm tôi
Dạo:
Mây đêm kín lối quay về,
Ánh đèn sặc sỡ, biết quê chốn nào.
Hãy Chụp Giùm Tôi
Đừng khoe tôi, hỡi người bạn tài hoa,
Những tấm ảnh mang ra từ địa ngục,
Nơi bạn mới về rong chơi hạnh phúc,
Dù bao người vẫn tủi nhục xót xa.
Đừng khoe tôi hình ảnh một quê nhà,
Mà bạn nghĩ đang trên đà “đổi mới”,
Những thành thị xưa hiền như bông bưởi,
Nay bỗng dưng rã rượi nét giang hồ.
Đừng khoe tôi những cảnh tượng xô bồ,
Những trụy lạc giờ vô phương cứu chữa.
Đất nước đã từ lâu không khói lửa,
Sao rạc rài hơn cả thuở chiến chinh.
Đừng khoe tôi những yến tiệc linh đình,
Những phố xá ngập phồn vinh giả tạo,
Nơi thiểu số tung tiền như xác pháo,
Khi dân nghèo không muỗng cháo cầm hơi.
Đừng khoe tôi cảnh tụ họp ăn chơi,
Của những kẻ đã một thời chui nhủi,
Bỏ tất cả, trong đêm dài thui thủi,
Ngược xuôi tìm đường xăm xúi vượt biên.
Đừng khoe tôi những con phố “bưng biền”,
Những quảng cáo, những mặt tiền nham nhở,
Những khách sạn ánh đèn màu rực rỡ,
Trơ trẽn bày, dụ dỗ khách phương xa.
Đừng khoe tôi chốn thờ phượng nguy nga,
Những dinh thự xa hoa nằm choán ngõ,
Những màu sắc lam, vàng, đen, tím, đỏ,
Đang uốn mình theo gió đón hương bay.
Đừng khoe tôi ảnh Hà Nội hôm nay,
Thành phố đã chết từ ngày tháng đó,
Khi bị ép khoác lên màu cờ đỏ,
Khi triệu người phải trốn bỏ vô Nam.
Đừng khoe tôi những cảnh tượng giàu sang,
Đã được bạn tóm càn vô ống kính,
Những hình ảnh mà kẻ thù toan tính,
Muốn tung ra để cố phỉnh gạt người.
x
x x
Bạn thân ơi, sao không chụp giùm tôi,
Nỗi thống khổ của triệu người dân Việt,
Nửa thế kỷ trong ngục tù rên xiết,
Oán hờn kia dẫu chết chẳng hề tan.
Chụp giùm tôi đàn thiếu nữ Việt nam,
Thân trần trụi xếp hàng chờ được lựa,
Hay bầy trẻ mặt chưa phai mùi sữa,
Bị bán làm nô lệ ở phương xa.
Chụp giùm tôi đôi mắt mẹ, mắt cha,
Mà suối lệ chỉ còn là máu đỏ,
Khóc con cháu ra đi từ năm đó,
Biển dập vùi, đà tách ngõ u minh.
Chụp giùm tôi số phận những thương binh,
Đã vì nước quên mình trên chiến trận,
Mà giờ đây ôm hận,
Tấm thân tàn lận đận giữa phong ba.
Chụp giùm tôi hình ảnh những cụ già,
Bọn đầu nậu gom ra đường hành khất,
Để đêm đến, nộp hết tiền góp nhặt,
Đổi chén cơm dầm nước mắt nuôi thân.
Chụp giùm tôi xác chết những ngư dân,
Tàu Cộng giết bao lần trên biển rộng,
Hay những chiếc quan tài chưa kịp đóng,
Chở cha, anh lao động Mã Lai về.
Chụp giùm tôi thảm cảnh những dân quê,
Chịu đánh đập chán chê dù vô tội,
Hay cảnh những anh hùng không uốn gối,
Gánh đọa đày trong ngục tối bao la.
Chụp giùm tôi mốc biên giới Việt Hoa,
Lấn vào đất của ông cha để lại,
Hay lãnh thổ cao nguyên còn hoang dại,
Lũ sài lang hèn nhát lạy dâng Tàu.
Chụp giùm tôi những nghĩa địa buồn đau,
Chúng tàn phá, chẳng còn đâu bia mộ.
Kẻ sống sót đã đành cam chịu khổ,
Người chết sao cũng khốn khó trăm đường.
Hãy chụp giùm tôi hết những tang thương,
Hình ảnh thật một quê hương bất hạnh,
Nơi mà bạn, xưa đêm trường gió lạnh,
Đã căm hờn quyết mạnh dạn ra khơi.
Chiếc thuyền con, ca nước lã cầm hơi,
Mạng sống nhỏ đem phơi đầu sóng dữ.
Rồi tha phương lữ thứ,
Tháng năm dài, quá khứ cũng dần phai.
Lòng người chóng nguôi ngoai,
Tháng Tư đến, có mấy ai còn nhớ !
Trần Văn Lương
Cali, đầu mùa Quốc Hận, 2010
***
Bản dịch Anh văn : Hoàng Văn Thắng (K5-VK 68):
Take These Pictures For Me, Please….
You are a braggart, though you are talented,
Show me the pictures that you took in hell
Where you spent your time in leisure and entertainment
While others live in misery and humiliation
Please do not show me photographs of our homeland
Which you think is on the way of modernization trend
Old cities, full of grapefruit flowers, were so beautiful
Now artificially pretty like the powdered faces of prostitues
Do not show me pictures of places where patrons enjoyed themselves
Where lustful acts were committed-beyond reform
Our country was no longer at war
Why nowadays it is so ravaged”
No, do not show me pictures of parties and feasts
And cities with fake facades of prosperity
Where a small group of rich people spend money extravagantly
And the majority of hand-to mouth people are starving
Hide away pictures of restaurants and karaoke joints
Where patrons were once illegal residents
Looking for ways to illegally escape from the homeland
They gave up everything, in the darkness of night
Looking for ways to cross the oceans and borders
Do not brag to me about new towns and cities
And the patched-up advertisements and discolored front doors
Also hotels with spendid neon lights
Shamelessly designed just to lure far-away tourists
Do not tell me more about magnificent temples
Or villas and mansions which block the alleys
Do not show me striped fabric of multicolor
Flying to embrace coming perfume-carrying wind
Leave them out of my sight the pictures of Hanoi
This city has been dead since the day
It put on a coat of red banner
Forcing millions to “emigrate” to the South
Put them behind me the pictures of the rich
Which you took without any second thought
These are the pictures our enemies have been attempting
To fool me and you, too, my friends
My dear friends, why did you not do me a favor
Taking pictures of millions of poor Vietnamese souls
Who half of a century have lived in anguish
Their anger would not be diminished even after death
Take a picture of a group of Vietnamese girls
Who, in their naked body, stood in rows to be selected
Or young preteen boys and girls being sold to be slaves in far-away lands
Take a picture of the father’s and mother’s eyes
Whose incessant tears now became blood
As they cried for their children who had died at sea.
Take a picture of the wounded soldiers and officers
Who sacrificed themselves in battles
Buried their vengeance now living a life of turmoil
Take a picture of the old women
Trained by hoodlums to do the street begging
At the end of day, they would pour out all they had
Into the pockets of these villains, leaving a meager earning for a day’s food.
Take a picture of the fishermen who died at the hands of Chinese
Or the open coffins of Vietnamese laborers; fathers and brothers
Waiting to be transported back home from Malaysia
Take a picture of the simple peasants
Though innocent, they endured the endless corporal punishment
Or the brave heroes who refused to bend down, imprisoned in the dark cells
Take a picture of the Chinese-Vietnamese border
Where part of our fatherland is being trespassed
Or the wild highland which the cowards signed off the unlimited lease to Chinese
Take a picture of the cemeteries
Where tombstones were destroyed or damaged, no identity can be found
The living and the dead
Suffer the same miserable fate
Take a picture, please, aim your camera at the pains and the wounds
The picture of a sorry homeland
From this place, on a dark, cold night you set sail to escape
In a small boat and with a glass of water to quench your thirst
Confronting your little body and soul with the violent coming waves
Then vanishing in all walks of life
The past, though long, will soon be forgotten
Humans, as foreseen, easy to forget the sorrows of the bygone days
How many of us still keep in mind the memorable April”
TRAN VAN LUONG
***
Bản dịch Pháp ngữ: Cụ Cao Tịnh Nguyên
Prends ces photos pour moi, s’il te plaît
Ne me montre pas, mon ami talentueux
Toutes ces photos prises de l’enfer
Où tu venais de visiter avec tant de plaisir
Pendant que tous les autres étaient en train de souffrir
Ne me montre pas l’image d’un pays natal
Tu pensais qu’il était d’être modernisé
Ces villes, jadis, douces comme les fleurs de pamplemousse
Elles sont maintenant minables, fatiguées comme les visages des prostituées
Ne me montre pas ces spectacles indécents,
Ces incurables lieux de débauche
Notre pays n’est plus en guerre
Et pourquoi est-il si ravagé maintenant?
Ne me montre pas ces photos de festins copieux
Et des villes avec l’apparence de prospérité
Où un petit groupe de riches dépensent follement l’argent,
Pendant que les pauvres n’ont rien à manger !
Ne me montre pas les photos des restaurants luxueux et des lieux de plaisir et de joie
Où les patrons sont de résidents illégaux
Qui laissent tomber tout, derrière eux, dans la nuit profonde
Pour chercher un moyen de s’enfuir à l’étranger comme “Boat People”
Ne me montre pas ces rues de “Maquis”
Ces publicités, ces façades de maison barbouillées
Ces hôtels avec éclatantes lumières effrontées
Pour séduire les passagers et les étrangers
Ne me montre pas les temples grandioses et leurs pagodes
Les spendides villas et palais envahissant tous les terrains
Toutes ces couleurs: bleu, jaune, noir, violet, rouge
Sont en train de s’onduler dans le vent pour se mélanger avec le vent parfumé
Ne me montre pas les photos de Hanoi récente.
Cette ville était morte depuis ce jour funeste
Où elle fut obligée de se baisser sous le drapeau rouge
Forçant des millions et des millions de réfugiés à s’enfuir vers le Sud
Ne me montre pas la photo des spectacles des riches
Que tu as prise follement dans ton objectif
Ces images que les ennemis ont l’intention
De nous montrer pour nous imposer.
Cher ami, pourquoi ne prends-tu pas pour moi
Une photo des souffrances des millions de Vietnamiens
Gémissant dans des prisons depuis un demi-siècle?
Leurs ressentiments et leurs haines restent inoubliables même après la mort …
Prends pour moi une photo des jeunes Vietnamiennes
Dont leurs corps tout nus se mettent en rang pour être choisies
Ou celle des petits enfants même encore des bébés avec l’odeur du lait maternel
Qui sont vendus comme esclaves aux pays lointains
Prends pour moi la photo des yeux des pères et ceux des mères
Dont leurs larmes deviennent le sang rouge
Ayant pleuré depuis le départ de leurs enfants et petits enfants
A travers l’océan où leurs corps sont perdus dans l’eau profonde
Prends pour moi les photos de la destinée des invalides militaires
Pour la patrie, sacrifiant leur vie sur les champs de bataille!
Et maintenant dans leur corps mutilé rempli d’une grande haine
Ils souffrent atrocement dans la tempête de la vie.
Prends pour moi les photos des personnes âgées
Entraînées par les chefs de bandes pour mendier dans les rues
Et quand le soir vient, elles doivent leur verser tout l’argent mendié
En échange d’un bol de riz rempli de larmes pour se nourrir
Prends pour moi les photos des cadaves des pêcheurs Vietnamiens
Tués par les Chinois sur la mer immense,
Ou celles des cercueils pas encore fermés
Attendant le retour des cadavres des pères et des frères tranportés de Malaysia
Prends pour moi les photos des pauvres paysans
Battus sans cesse même s’ils sont innocents
Ou celles des “Héros” ne voulant pas se baisser
Dans les sombres cellules des grandes prisons
Prends pour moi la photo de la limite de frontière Vietnam-Chine déplacée
S’emparant aussi de la terre laissée par nos ancêtres
Et celle encore sauvage des Hauts-plateaux
Que ces lâches imbéciles ont offerte aux Chinois
Prends pour moi la photo des cimetières sinistres
Où toutes les pierres tombales sont détruites
Les survivants doivent sûrement souffrir
Et peut-être même les morts rencontrent pas mal de difficultés!
Prends pour moi les photos de toutes ces misérables souffrances
De la vraie image d’un pays natal malheureux
D’où tu as décidé dans la nuit profonde
De t’enfuir à l’étranger avec un grand courage!
Sur le petit bateau avec un peu d’eau seulement pour te nourrir
Mettant ta mince vie en danger sur les puissantes vagues de l’océan
Loin de chez toi maintenant, tout seul à l’étranger
Le long temps s’écoule et le passé est vite oublié
La mémoire s’efface, quand “le Sombre Mois d’Avril” revient,
Qui, parmi nous se rappelle encore de ces douloureux souvenirs?
Xin Hãy Ghé
Bạn lại bảo sắp về quê du lịch,
Và lần nào cũng thích thú như nhau,
Được chen chân vào những chốn “sang giàu”,
Lòng thơ thới, chẳng bao giờ thấy chán!
Người như bạn, giờ nơi đây nhan nhản,
Đủ loại từ tỵ nạn đến di dân
Qua đường nhân đạo, qua ngả hôn nhân,
Hay may mắn được người thân bảo lãnh.
Bạn bảo bạn có tiền và quá rảnh,
Nên về quê ngoạn cảnh với vui chơi
Thật nhiều lần cho đầu óc thảnh thơi,
Để quên hết nhọc nhằn thời vượt biển.
Lâu lâu rải ra ít đồng “từ thiện”,
Để người nghèo phải luôn miệng cám ơn,
Để thấy mình bỗng chốc “vĩ đại” hơn,
Rồi hể hả lơn tơn đi du lịch.
Bạn cứ việc làm điều gì bạn thích,
Chẳng còn ai dám chỉ trích bạn đâu,
Tôi chỉ xin nhờ bạn mỗi một câu:
Hãy thăm viếng trước sau giùm mấy chỗ.
Xin hãy ghé thăm đoạn đường khốn khổ,
Được đặt tên là Đại Lộ Kinh Hoàng,
Nơi dân lành xưa tay xách nách mang,
Bị Cộng pháo chết không toàn thân thể.
Xin hãy ghé, nếu có về qua Huế,
Thăm mồ chôn tập thể Tết Mậu Thân,
Nơi oan hồn vô tội của người dân,
Bao năm vẫn còn âm thầm kêu khóc.
Xin hãy ghé thăm chiến trường An Lộc
Để biết về trận đánh khốc liệt xưa,
Nơi hàng ngàn dân với lính sớm trưa,
Hứng đạn pháo như mưa rào tuôn dội
Xin hãy ghé thăm nghĩa trang quân đội
Để thấy vô số tội của bạo quyền,
Đã say men “chiến thắng” đến cuồng điên,
Đập phá nát các đền đài bia mộ.
Xin hãy ghé Trường Thiếu Sinh Quân cũ,
Nơi vài trăm khóa sinh nhỏ hiên ngang,
Cuối Tháng Tư quyết chẳng chịu đầu hàng,
Liều sinh mạng để bảo toàn chính khí.
Xin hãy ghé thăm Cổ Thành Quảng Trị,
Nơi năm xưa, các binh sĩ can trường
Của miền Nam đã chẳng tiếc máu xương,
Giành lại được từ tay phường xâm lược.
Xin hãy ghé thăm Hoàng Sa, nếu được,
Để tỏ tường lòng yêu nước tận trung
Của Hải Quân với bao vị anh hùng
Đã dũng cảm giao tranh cùng lũ Chệt.
Xin hãy ghé tìm thăm nơi tuẫn tiết
Của năm vì Tướng trung liệt sắt son,
Theo gương xưa, quyết chẳng chịu sống còn,
Chọn cái chết để giữ tròn tiết tháo.
Xin hãy ghé thăm trại tù “cải tạo”,
Nơi xưa kia bạn bị bạo quyền giam,
Bị đọa đầy hành hạ biết bao năm
Mới được thả về kiếm ăn xuôi ngược.
Xin hãy ghé thăm bến tàu ngày trước,
Nơi bạn tìm đường bỏ nước ra đi,
Dù lắm khi mất cả lưới lẫn chì,
Nhưng nhờ mãi kiên trì nên thoát khỏi.
Xin hãy ghé thăm nhà giam tăm tối
Đã cầm tù bạn về tội vượt biên,
Để rõ thêm cái bộ mặt bưng biền
Của bè lũ cầm quyền đang đắc thế.
Rồi muốn ghé chỗ học xưa thì ghé,
Nhưng chớ lầm gọi “Trường Mẹ”, trường con,
Sau Bảy Lăm, “Trường Mẹ” đó đâu còn,
Sớm đã bị lũ cáo chồn cướp xác!
x x x
Nếu chỉ biết toàn rong chơi chỗ khác,
Thì qua đây đừng mang rác tìm tôi,
Để khoe khoang cùng quảng cáo lôi thôi,
Rồi giở giọng cười chê tôi “ngoan cố”.
Đừng ngụy biện bảo rằng về bên đó,
Cốt cho mình được biết rõ quê hương!
Sao ngày xưa phải van vái tứ phương,
Chui nhủi kiếm cho được đường bỏ xứ?
Quê hương cũ giờ đây còn đâu nữa,
Chỉ là nơi bầy quỷ dữ lộng hành,
Khiến triệu triệu dân lành
Luôn tiếc nhớ cảnh thanh bình thuở trước.
Kể từ Tháng Tư mất nước,
Quê nhà bước bước tang thương,
Vẫn văng vẳng đêm trường,
Tiếng than khóc từ đại dương vọng lại.
Trần Văn Lương
Cali, đầu Mùa Quốc Hận 4/2024