MỘT ĐOẠN VĂN ĐÃ THAY ĐỔI CẢ CÁCH SUY NGHĨ VÀ CÁCH SỐNG CỦA TÔI

Nguyễn Doãn Đôn

20.11.2025

Tại sao tôi viết phản biện? Xin thưa không phải là do tôi rỗi rãi hay vô công rỗi nghề, viết cho vui…
Tôi từng là người lính tham gia chiến trường miền Nam 1973-1975.
Tôi từng là Đảng viên, vào Đảng lao động VN lâu lắm rồi (Ngày đó Đảng CS VN còn mang tên này).
Tôi từng là công nhân, từng làm Lãnh đạo; từng học nghề và học qua Đại học ở Đức. Tôi cũng từng là Nhà giáo.
Tôi sống ở Đức đã lâu. Tuy không là Đại gia, nhưng tôi thay nhà như thay áo. Đến nay ở Đức tôi đã thay tới 6 lần Biệt thự. Loại có nhà đứng riêng trên khu vườn rộng (EFH-Einfamilienhaus). Nhà và thổ sau thì bao giờ cũng hơn cái trước. Vì thay nhà nhiều như vậy nên tôi nộp thuế cho Đức khá nhiều và chưa bao giờ phải ăn nhờ Xã hội.
Ở Đức tôi cũng có vợ con và họ đều thành đạt. Có thể nói tôi có gần như tất cả, tuy không giàu có như mấy ông Chủ lớn ở Berlin này. Lẽ ra một cuộc sống đủ đầy như vậy thì tôi sẽ sống êm ả, không cần biết đến ai; mà cũng chẳng thèm quen hay quan tâm đến ai làm gì.
Ai cần đến mình, thì có điều kiện sẽ giúp; còn không thì xin lỗi không giúp được. Vì mình không phải ân huệ với ai, cũng không có nhu cầu cần nhờ vả và làm phiền phức vào ai. Thích thì về VN chơi; Không thích thì đi du lịch Châu Âu. Ai quan hệ tốt với mình thì mình đáp lễ lại; Mời thì đến; không mời thì không tự đến: “Hữu thỉnh hữu đáo; vô thỉnh vô lai”
Xin thưa tôi đã từng có cách sống êm ả như vậy, như bao vị trí thức và khá giả người Việt học ở Đức này đang sinh sống ở đây.
Lúc đầu tôi nghĩ phương châm sống như thế là chỉn chu, khôn ngoan, chuẩn mực, miễn chê. Vì nó yên bình không động chạm hay làm ảnh hưởng xấu gì đến ai cả.
Nhưng thưa các vị là một hôm tôi vô tình đọc lại cuốn tiểu thuyết “Những người khống khổ” của Đại văn hào Vichto Hugo có đoạn ông viết rất hay và tôi nhập tâm thuộc lòng luôn. Giờ tôi không còn biết nó ở tập nào và trang nào nữa. Nội dung của đoạn văn đó như sau:
“Tội lỗi của đàn bà, của con trẻ, của kẻ tôi tớ, của người yếu hèn, của đám nghèo khổ và dốt nát là tội lỗi của bậc làm chồng, làm cha, làm chủ, kẻ có quyền thế và có học thức”.
Vâng, tôi đọc xong và ngẫm nghĩ Nhà Đại văn hào viết đúng quá. Tội lỗi của lớp người kia lâu nay tôi cứ đinh ninh là do họ gây ra, thì họ phải chịu, nhưng suy cho cùng thì hậu quả đó lại bắt nguồn từ những kẻ như tôi mà ra.
Cũng từ đó tôi giảm hẳn sự phê bình hay trách móc vợ con tôi; bởi tôi thấm nhuần là do tôi không biết dạy và làm gương cho họ. Cũng như tôi nhìn Xã hội VN thấy xảy ra bao nhiêu chuyện bất cập và đạo đức xuống dốc như bây giờ là không phải chỉ do người trong cuộc mà thôi; Nó do chính những người có hiểu biết, có quyền lực, có tài sản, có kiến thức đã không giang tay ra dạy dỗ, bảo ban, chia sẻ và giúp đỡ họ.
Những người Dân thấp cổ bé họng không phải là họ ngu hay dốt nát cả đâu. Cái chính là họ không gặp may hay không có điều kiện để được ăn học như chúng ta mà thôi. Nếu họ có điều kiện như chúng ta thì biết đâu họ còn hơn cả chúng ta.
Và cũng từ đó tôi lao vào viết phản biện để chẳng qua cố làm tròn bổn phận của mình mà thôi; Chứ không dám nói là mình vì yêu Nước, thương Dân. Bởi tôi học và biết được điều gì thì phải có trách nhiệm chia sẻ và bày tỏ ra. Nếu tôi im lặng là tôi có tội, là tôi hèn, là tôi ích kỷ.
Trước đây chưa đọc đoạn văn trên, tôi cứ đinh ninh là mình sống ngoan ít nói, ít viết thế là vô tội.
Đúng là chỉ một đoạn văn thôi mà đã làm thay đổi cách nghĩ và cách sống của tôi. Mỗi chúng ta khi đã làm chồng, làm cha, làm chủ, làm người có quyền thế và có học thức thì thấy sự sai trái, sự không đẹp, không tốt xảy ra trước mắt mình mà mình im hơi,lặng tiếng, vô tâm và thờ ơ để cho an toàn là mình có tội!
Tiền nhân có câu: “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân” thật chẳng sai chút nào.
Nhân ngày Nhà giáo xin chúc các vị đồng nghiệp của tôi có thêm sức khỏe. Rất tiếc không phải Nhà giáo nào cũng đắm say với nghề lại đau đáu với Quê hương, Đất nước. Nên cô giáo Trần Thị Lam mới viết, mới hỏi chúng ta “Đất nước mình lạ lắm phải không anh?…Bốn nghìn năm vẫn không lớn được”.
Và tại sao chúng ta :
“Bốn nghìn năm vẫn còn bú mớm
Trước những bất công không biết kêu đòi”?
Bởi “nhờ” Đảng và Bác nên chúng ta rơi vào tình trạng GIÁO thì ít nhưng DỤC lại nhiều; ĐÀO thì lắm mà TẠO lại chả thấy đâu…

Nguyễn Doãn Đôn

Ist möglicherweise ein Bild von Text „"Tôi Tôi chưa từng tin tưởng, chưa từng trao quyền lãnh đạo cho Đảng CSVN " Thầy ά Bùi ăn Thuận“

THƯ GỬI THẦY GIÁO CŨ

20.11.2025
——-//——-
Bùi Văn Thuận
Nhân dịp ngày nhà giáo, tôi xin phép đăng tải lại bài viết dưới đây của thầy giáo Bùi Văn Thuận, người đang là tù nhân chính trị thụ án 8 năm tù giam trong lao tù Cộng Sản, chỉ vì “tội” lên tiếng về thực trạng đất nước.
Tôi chỉ được gặp thầy Thuận đôi ba lần khi biện hộ cho thầy trong vụ án xét xử hết sức bất công. Thế nhưng, chỉ với thời gian được gặp ít ỏi đó, gồm cả phiên tòa mà thầy đã thể hiện sự kiên định phi thường như thế nào… đã đủ lưu cho tôi niềm cảm phục một người thầy chấp nhận dấn thân cho điều lớn lao hơn gấp bội bản thân mình.
Nếu thầy chấp nhận sống “rúm ró” như phần lớn đồng nghiệp của thầy như hiện nay, thì thầy đã không phải “khổ thân” đến như thế.
——-///——-
THƯ GỬI THẦY GIÁO CŨ
—–//—–
Bùi Văn Thuận
Nhận được tin nhắn trên facebook của thầy em vừa mừng vừa buồn thầy ạ. Mừng vì thầy còn nhớ đến em sau gần mười năm không gặp, mừng vì thầy đã dùng facebook. Còn em buồn vì nội dung tin nhắn của thầy.
Trước hết, em kính chúc các thầy cô sức khỏe, niềm vui, bình yên. Mong rằng các thầy cô có niềm vui trọn vẹn trong ngày 20/11.
Trước khi trả lời nội dung tin nhắn của thầy, xin phép thầy cho em được nhắc vài “sự kiện” để thầy thấy rằng em chưa bao giờ quên việc gì, đặc biệt là những người có ơn với em.
Chắc thầy quên rồi, nhưng em vẫn nhớ mùa đông năm 1999 rất lạnh, có lúc xuống đến 4 độ, em đi học mà môi tím ngắt, tay cóng không viết được. Chiều hôm đó thứ 7, mấy thầy trò học đội tuyển gần như em không viết được vì giá rét.
Thưa thầy, em suốt từ nhỏ đến năm lớp 12 chưa hề biết chiếc áo ấm, áo khoác là gì. Lúc đó, em chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, bên trong là một chiếc áo phông số, bên ngoài thêm một chiếc áo sơ mi, chân không hề có giày tất gì cả mà muôn đời là dép, lạnh 4 độ thì viết sao được thầy?
Tối đó thầy và cô (vợ thầy) đã mang vào cho em một túi quần áo trong đó có một chiếc áo khoác mà thầy mặc lúc chiều đi dạy, đó là chiếc áo ấm đầu tiên trong đời của em, chiếc áo đó rất ấm và hiện nay em vẫn còn giữ ở quê thầy ạ.
Ngoài ra, còn có chiếc áo “mút lào” cũ nhưng còn đẹp cộng với 2 chiếc quần bò (jeans), 4 cái áo sơ mi (2 cái mới) còn rất đẹp. Túi quần áo của thầy cô đã giúp em giữ ấm và có thể cầm bút viết tiếp và viết mãi đến tận sau này, những chiếc quần áo đó còn đi theo em đến tận 3 năm sau (trừ áo khoác đến bây giờ).
Em không quên thầy ạ, không bao giờ quên.
Thầy dạy em từ một người dốt đặc môn Hóa học ở lớp 10 thành một “cao thủ” cỡ tỉnh, công ơn đó em không dám quên. Thầy là người truyền đam mê về tri thức cho em, làm cho em có động lực không ngủ trưa mà tranh thủ ngồi đọc sách, thầy chỉ dẫn, cho mượn sách tham khảo (tất nhiên, em không thể nào mua nổi sách tham khảo) để em đọc em học, vướng vấn đề gì thì tranh thủ gặp thầy để hỏi. Rồi những lúc bọn em học mà đói quá thì cô và thầy lại lôi cả đám sang nhà ăn cơm, thậm chí cô bán ở căng tin còn liên tục cho em bánh gối, bánh rán ăn cho đỡ đói.
Quên sao được thầy, những chuyện đó ám ảnh em mãi.
Em chăm đọc các sách về khoa học xã hội cũng một phần nhờ thầy, thời điểm năm lớp 10 em rất kính nể thầy về kiến thức lịch sử nên em cũng lao vào đọc sách xã hội, lịch sử và các môn khoa học khác kể cả Mác Lê em cũng đọc rất chăm chú.
Năm lớp 12, thầy khuyên em nên thi vào ĐHSP Thái Nguyên là nơi trước đây thầy từng học, rồi thầy hứa lo cho sách vở tài liệu khi đi học, lo giới thiệu các thầy cô ở khoa Hóa ĐHSPTN cho em, rồi bảo ra trường thầy lo chỗ làm cho em… Nhưng em đã không nghe lời thầy, em muốn học trường khác, ngành khác. Em xin lỗi nhưng đó là lựa chọn của em và em muốn tự mình quyết định tương lai cho mình.
Còn nhiều chuyện khác nữa em vẫn nhớ thầy ạ.
Rồi bọn em tốt nghiệp 12, đi học khắp nơi, thằng thì suôn sẻ, đứa thì lận đận trong đó có em. Mải mê với cuộc sống, mải mê chơi, mải mê nhiều thứ mãi năm 2007 em mới gặp lại thầy, rồi từ đó vì cuộc sống em đi suốt, đau khổ vì những chuyện tình thời sinh viên, đau đớn vì tiền bạc, có tất cả rồi mất tất cả, vật vờ như cái xác không hồn cũng đã trải qua, mệt mỏi, bê tha cũng không còn lạ. Em vẫn chưa có dịp gặp lại thầy cô.
Thưa thầy, bây giờ em xin nói về nội dung tin nhắn của thầy: “Thuận, em còn nhớ những gì mà đảng và chính phủ đã làm cho em không?”.
Em hơi bất ngờ vì câu hỏi của thầy, có vẻ như thầy hờn trách em gì đó, hay em làm sai gì đó. Em đã suy nghĩ gần 10 ngày nay vì tin nhắn của thầy, một người mà em vừa mang ơn vừa rất kính trọng.
Có lẽ vì những “tin đồn” về em nên thầy nhắn cho em phải không ạ? Em xin nói là “tin đồn” đó có thật thầy ạ, và em thấy đó là con đường đúng đắn nhất cho tất cả mọi người. Nếu một người có lương tâm, có hiểu biết sẽ phải lên tiếng trước những bất công, trước những thực trạng tồi tệ của đất nước.
Em không muốn đao to búa lớn, không dám “lên mặt” với thầy. Nhưng xin thầy hãy nhìn xung quanh, nhìn thực trạng đất nước, nhìn bằng tất cả trái tim và khối óc. Em chỉ đơn cử trong ngành giáo dục thôi thầy nhé:
– Có chuyện chạy chọt cho con vào trường này trường kia không ?
– Có chuyện bớt xén, tham nhũng trong các dự án giáo dục, dự án xây dựng cơ sở vật chất, mua sắm trong các trường không?
– Có chuyện lạm thu, thu tiền của phụ huynh học sinh một cách vô tội vạ không?
– Có chuyện “chạy, mua” nơi làm việc, mua biên chế, chạy chuyển trường không?
– Có chuyện “đường dây”, cơ cấu trong bổ nhiệm lãnh đạo các trường và cả Sở GD không?
– Có chuyện bớt xén tiền ăn, tiền hỗ trợ của học sinh các trường nội trú, bán trú không?
– Có chuyện trù dập học sinh để bắt học sinh đi học thêm không?
– Có chuyện chạy các danh hiệu “giáo viên dạy giỏi”, “trường chuẩn”…không?
– Có chuyện học sinh như những con vẹt, như cái máy không?
– Có chuyện chạy theo thành tích mà làm hỏng rất nhiều thế hệ học sinh không?
….
Còn nhiều những thứ khác nữa thầy ạ, đó không phải là “hiện tượng cá biệt” nữa mà những thứ đó là căn bệnh của giáo dục, một căn bệnh phải chữa từ gốc rễ, không thể chắp vá. Mà gốc rễ của vấn đề là “triết lý giáo dục” là thể chế chính trị.
Hiện nay, có lẽ thầy cũng nhận thấy giáo dục của Việt Nam mình đang là một hệ thống nói dối khổng lồ, có ai biết CNXH là gì đâu mà đòi đào tạo con người, đào tạo người học thành những con người “Xã hội chủ nghĩa”? Còn nhiều chuyện về giáo dục lắm ạ, nhưng đó mới chỉ là một mảng của đất nước này,còn kinh tế,còn hệ thống luật pháp, còn quyền con người, còn dân chủ thật sự, còn ô nhiễm, còn nợ công, còn tham nhũng, còn y tế, còn tàn phá tài nguyên, còn mất đất đai biển đảo vào tay giặc, còn sự vô cảm, suy đồi về mặt đạo đức trong xã hội…
Những thứ đó là sai lầm có hệ thống và nó ảnh hưởng đến tất cả mọi người, trong đó có thầy và em, đến gia đình và con cháu của chúng ta nữa thầy ạ.
Vậy thầy bảo em phải làm sao? Im lặng trước những chuyện đó, sống như một cái máy, sống vô cảm bịt tai, bịt mắt lại để khỏi nghe khỏi thấy? Hay cố gắng “chen chân” vào hệ thống đó để kiếm ăn kiếm sống mặc kệ những người xung quanh? Xin thầy hãy cho em biết, em phải làm sao thầy ơi? Giá như em ngu dốt, mất trí, hoặc thiểu năng đi để khỏi nhìn khỏi nghe khỏi nghĩ thì hay biết mấy.
Còn chuyện ơn đảng ơn chính phủ, em xin phép được “cãi” thầy. Những thứ bọn em là người dân tộc thiểu số được “hưởng” khi đi học như SGK, chăn màn, cơm ăn, không phải đóng học phí… tất cả những thứ đó là tiền từ ngân sách tức là từ nguồn thuế của người dân. Chính đảng và chính phủ cũng đang phải ăn bám vào nguồn thuế, phí của dân thì lấy gì ra để “bố thí” cho người dân tộc như bọn em? Nếu mang ơn, em phải mang ơn tất cả những người dân đóng thuế của đất nước này. Mong thầy tha lỗi vì em đã dám nói thẳng, nói thật.
Em biết, thầy lo lắng cho em, có thể rất giận em. Nhưng có lẽ thầy cũng nhận thấy, em làm đúng, nghĩ đúng. Em không dám trách thầy, hay giận thầy, chỉ mong rằng thầy hiểu cho em.
Em không biết nói gì hơn, chỉ mong thầy cô luôn bình an khỏe mạnh. Bất cứ khi nào em cũng mong nhận được tin nhắn, cuộc gọi của thầy. Nếu có thể, xin thầy hãy thường xuyên nói chuyện với em, để thấy rằng em vẫn như ngày xưa vẫn là đứa học trò của thầy.
Một lần nữa chúc thầy cô bình an, mạnh khỏe.
Bùi Văn Thuận