Đảng cộng sản Trung Hoa kỷ niệm 100 năm thành lập 1921 – 2021
Bộ mặt thật và sự đe dọa đối với toàn thế giới.
Bộ mặt thật của Đảng Cộng sản Trung Hoa
Đảng Cộng sản Trung Hoa (Trung Cộng) đánh dấu lễ kỷ niệm lần thứ 100 bằng việc thắt chặt an ninh. Không chỉ quân đội được khai triển vào thủ đô để tăng cường an ninh, mà còn có các lệnh cấm đối với các vật thể bay ở cấp độ đồ chơi như phi cơ không người lái và thậm chí cả diều. Ban Tuyên truyền của Trung Cộng đã thực hiện các chương trình truyền bá người dân những thứ được gọi là “tinh thần cách mạng của Đảng,” chẳng hạn như “tinh thần ngày Bốn tháng Năm” để nâng cao Đảng, và “tinh thần Vạn Lý Trường Chinh” biểu thị cho việc Trung Cộng đã đi qua những khó khăn. Những “tinh thần” như vậy nhằm khắc họa một bức tranh lịch sử hào nhoáng của Trung Cộng, nhưng đầy giả dối.
Các sĩ quan cảnh sát Trung cộng tuần hành bên ngoài Bảo tàng Đảng Cộng sản Trung cộng mới được xây dựng ở Bắc Kinh vào ngày 25/06/2021. (Ảnh: Kevin Frayer/Getty Images)
Vào đầu những năm 1920, Trung Cộng đã được đặt biệt danh là “Đảng đồng Rúp” vì mọi người nghi ngờ nó đã được tài trợ hoàn toàn bởi Liên Xô (USSR), một chế độ không còn tồn tại. Tuy nhiên, rất khó tìm thấy bằng chứng trong những ngày đầu tiên đó. Năm 1991, Đế chế Liên Xô sụp đổ, dẫn đến việc giải mã các hồ sơ mật của Liên Xô và Quốc tế Cộng sản (Comintern, còn được gọi là Quốc tế thứ ba) mà Trung Cộng đã sử dụng để “nhuộm đỏ” Á Châu. Hồ sơ giải mật này đã cung cấp một kho thông tin về bộ mặt thật của Trung Cộng.
Qua những tài liệu này, có thể thấy rõ rằng Trung Cộng, ngay từ đầu, đã được Liên Xô tạo ra như một công cụ để phá hoại chính phủ Trung Hoa và chia rẽ Trung Hoa. Thông qua Comintern, Liên Xô đã cung cấp tiền, vũ khí, huấn luyện quân sự, hậu cần, cũng như hỗ trợ về tư tưởng và tổ chức cho Trung Cộng.
Một nghị quyết của Trung Cộng đã gọi Liên Xô là “đất mẹ của chúng ta” theo nghĩa đen bởi vì chính Nga, chứ không phải Trung cộng đã sinh ra Trung Hoa. Trung Cộng cũng đã thông qua một nghị quyết của một bên thứ ba chấp nhận vị thế nhục nhã như một chi nhánh địa phương của Comintern. Vì vậy, trong những năm đầu của chế độ này, Comintern đã nói Trung Cộng phải làm gì và làm như thế nào thông qua nhiều nghị quyết. Ví dụ, Comintern nhấn mạnh rằng Trung Cộng phải cử các thành viên tham gia Quốc dân Đảng cầm quyền (KMT, hoặc Quốc dân Đảng do Tiến sĩ Sun Yet-sun thành lập) và sử dụng địa vị KMT của những người này làm vỏ bọc hợp pháp để hoạt động công khai, đồng thời che giấu danh tính Trung Cộng thực sự của họ. Bằng cách này, Trung Cộng thâm nhập thành công vào Quốc dân Đảng và cài nhiều người đưa tin, những người đã chứng tỏ là công cụ chiếm đoạt quyền lực của Trung Hoa.
Một bức tượng người sáng lập Liên bang Xô viết, ông Vladimir Lenin, được dựng lên vào năm 1970 tại Quảng trường Moscow trước Nhà Xô viết ở Saint Petersburg, vào ngày 25/06/2017. (Ảnh: Mladen Antonov/AFP qua Getty Images)
Vì Trung Cộng được tạo ra như một công cụ để thúc đẩy các lợi ích của Liên Xô ở Trung Hoa, nên có thể xem rằng Trung Cộng là kẻ phản quốc khi Nga xâm lược Trung Hoa vào năm 1929 do sự cố Đường sắt phía Đông Trung Hoa. Trong khi toàn bộ đất nước dưới sự lãnh đạo của Quốc dân Đảng cố sức đẩy lùi sự xâm lược của Nga, Trung Cộng đã ban hành chỉ thị cho các thành viên trên toàn Trung Hoa “bảo vệ Liên Xô bằng vũ lực.” Vào thời điểm đó Trung Cộng không có quân đội. Cách thức bảo vệ Liên Xô bằng vũ lực là gây bạo loạn trên toàn quốc và tạo ra những biến động xã hội ở mọi thành phố mà Trung Cộng có “tay chân.” Trong khi đối phó với tình trạng hỗn loạn trong nước, khả năng đẩy lùi sự xâm lược của Liên Xô của các chính phủ miền trung và đông bắc đã bị suy giảm mạnh. Thua trận, Trung Hoa buộc phải ký Hiệp ước Khabarovsk, từ bỏ đảo Heixiazi chiến lược trên sông Amur. Đây là hiệp ước nhượng bộ duy nhất mà Trung Hoa ký kết với một thế lực ngoại bang kể từ khi nhà Thanh sụp đổ vào năm 1911.
Sự phản quốc như vậy cũng thể hiện rõ trong phong trào đòi độc lập của Mông Cổ, một kế hoạch lớn của Liên Xô nhằm chia cắt Trung Hoa. Các tài liệu mật cho thấy trong khi chính quyền trung ương do Quốc dân Đảng điều hành đã hết lần này đến lần khác chống lại sự xúi giục của Liên Xô về các phong trào ly khai, thì Trung Cộng lại đã tích cực ủng hộ Liên Xô.
Trong Hội nghị Yalta năm 1945 mà Trung Hoa không tham gia, Hoa Kỳ, Anh Quốc và Liên Xô đã ký một thỏa thuận bí mật chấp nhận yêu cầu của Liên Xô về một nước Mông Cổ độc lập để đổi lấy thỏa thuận tham gia chống Chiến tranh Nhật Bản. Quốc dân Đảng hoàn toàn không biết nhưng đã bị Hoa Kỳ buộc phải chấp nhận thỏa thuận Yalta. Trong khi cả nước phẫn nộ vì thỏa thuận bí mật, các tài liệu giải mật cho thấy có một số cuộc trao đổi qua điện tín giữa lãnh đạo Liên Xô Joseph Stalin và lãnh đạo Trung Cộng Mao Trạch Đông, ông Mao đã ủng hộ hết lòng cuộc chia cắt Trung Hoa do Liên Xô dàn dựng trong khi ông Stalin đã nói ông Mao phải làm gì để giành được sự ủng hộ trong nước về nền độc lập của Mông Cổ.
Ngoài Mông Cổ, Liên Xô cũng cố gắng chia rẽ Trung Hoa bằng cách hỗ trợ phong trào đòi độc lập ở Tân Cương, gửi binh sĩ đến đó để chiến đấu cùng với lực lượng ly khai chống lại chính quyền địa phương trung thành với chính quyền trung ương Quốc dân Đảng. Để hỗ trợ cho bước đi nguy hiểm này, Trung Cộng đã thiết lập một văn phòng tại Ô Lỗ Mộc Tề (Urumqi hoặc Wulumuqi ngày nay, thành phố thủ phủ của Tân Cương) để liên hệ với phong trào đòi độc lập ở Tân Cương và đề nghị hỗ trợ họ. Ông Mao ca ngợi phong trào ở đó là một phần của Phong trào Cách mạng Vĩ đại Trung cộng.
Từ năm 1927 trở đi, với sự hỗ trợ của Nga, Trung Cộng đã xây dựng được một lực lượng vũ trang có khả năng tiến hành chiến tranh du kích cũng như một cuộc nổi dậy quân sự, do đó tạo ra các “căn cứ cách mạng” trên khắp đất nước. Đến năm 1931, những căn cứ như vậy đã đủ mạnh để Trung Cộng có thể hợp lực để tạo ra một “Cộng hòa Xô Viết Trung Hoa” do ông Mao đứng đầu. Sau đó, ông Mao tự hào tuyên bố rằng “từ nay về sau có hai quốc gia ở Trung Hoa, một Trung Hoa Dân Quốc và một Cộng hòa Xô Viết Trung Hoa.” Tuyên bố này đã đánh dấu sự phân chia chính thức của đất nước Trung cộng.
Những điều này phác thảo một số bằng chứng từ các tài liệu được giải mật phơi bày bản chất xảo quyệt của Trung Cộng. Với một quá khứ ô nhục như vậy, Trung Cộng đã nhất định phải tẩy trắng đoạn lịch sử này trong bài trần thuật của nó. Vào ngày 03/09/2020, lãnh đạo Trung Cộng Tập Cận Bình đã nói một cách thấu cảm rằng “người dân Trung cộng sẽ không bao giờ được phép có bất kỳ nỗ lực nào làm mất uy tín của đảng bằng cách xuyên tạc lịch sử của Trung Cộng.” Điều này cho thấy rằng Trung Cộng hoàn toàn nhận thức được quá khứ đầy tai tiếng của mình và muốn che giấu nó trong mắt công chúng.
Ching Cheong
Kim Liên biên dịch
Ông Ching Cheong tốt nghiệp Đại học Hồng Kông. Trong sự nghiệp báo chí hàng thập kỷ của mình, ông chuyên viết về tin tức chính trị, quân sự và ngoại giao ở Hồng Kông, Bắc Kinh, Đài Bắc và Singapore.
Tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Nguồn: https://stopexpansionism.org/bo-mat-that-cua-dang-cong-san-trung-quoc/
***
Bài đọc thêm:
100 năm chủ nghĩa cộng sản tại Trung cộng: mối đe dọa cho toàn cầu
(WSJ)
Sự phụ thuộc vào chủ nghĩa dân tộc nhiệt thành của Đảng là mối nguy hiểm đối với tự do và dân chủ toàn cầu.
Một phụ nữ chụp ảnh cài hoa đánh dấu kỷ niệm 100 năm Ngày thành lập Đảng Cộng sản Trung Hoa tại Bắc Kinh, ngày 21/6. ẢNH: TINGSHU WANG / REUTERS
Đảng Cộng sản Trung Hoa sẽ kỷ niệm 100 năm thành lập vào ngày 1 tháng 7 với pháo hoa và sự cuồng nhiệt của chủ nghĩa dân tộc, nhưng đây không phải là dịp để vui mừng. Đảng vẫn giữ vững quyền lực của mình, và hiện nay Đảng đang đặt ra mối đe dọa hàng đầu đối với nền tự do dân chủ trên toàn cầu.
Xin lưu ý: chúng ta đang đề cập đến Đảng CSTH, mà không phải là người dân Trung Hoa. Hai sự kiện hoàn toàn khác nhau. 95 triệu Đảng viên Cộng Sản có đặc quyền đặc lợi và đã cai trị hơn 1,4 tỷ người bằng phương pháp đàn áp, bắt giam và hủy hoại bất cứ những ai bất đồng chính kiến. “Đông, tây, nam và bắc, đảng vẫn dẫn đầu”, đó là lời tuyên bố của Tổng Bí Thư kiêm Chủ tịch Trung cộng Tập Cận Bình tương tự như Mao Trạch Đông trước đây.
Điều quan trọng không bao giờ có thể quên được là lịch sử giết người của Đảng này. Những người Cộng sản đã rút lui về Yenan vào những năm 1930 để những người theo chủ nghĩa dân tộc Trung Hoa dưới thời Tưởng Giới Thạch thực hiện hầu hết các cuộc chiến chống Nhật Bản trong Thế chiến thứ hai. Sau đó Mao đã chiến thắng trong cuộc nội chiến năm 1949 và thực hiện giống như các chế độ Cộng sản thanh trừng đối thủ và giành toàn quyền kiểm soát.
Những gì tiếp theo là thời kỷ đẫm máu nhất trong lịch sử thế giới, tương tự với các cuộc thanh trừng của Stalin. Cuộc Đại nhảy vọt đã dẫn đến nạn đói hàng loạt. Trong Cách mạng Văn hóa, Mao tung Hồng vệ binh ra để đàn áp bất cứ ai bị nghi ngờ không trung thành hoặc có khuynh hướng tư sản. Hàng triệu người bị đày về vùng nông thôn, và trong thời Mao hàng triệu người Trung Hoa đã chết.
Sau khi Mao qua đời, Đặng Tiểu Bình đã giành được quyền lực và bắt đầu cải cách áp dụng thị trường tự do đã tạo ra sự tăng trưởng kinh tế tuyệt vời tại Trung cộng. Trong một thời gian, sự kiểm soát xã hội và chính trị được nới lỏng. Nhưng Đảng CS chưa bao giờ từ bỏ quyền lực. Năm 1989, Đặng đã dẹp tan cuộc biểu tình đòi dân chủ ở Quảng trường Thiên An Môn. Trung Cộng vẫn kiểm duyệt từ ngữ Thiên An Môn trên các công cụ tìm kiếm, thường là với sự đồng ý của các công ty công nghệ phương Tây.
Trong một thời gian, Trung cộng đã cố gắng được đầu với tình trạng hỗn loạn của Mao. Năm 1981, Đảng công bố tài liệu chính thức quy trách nhiệm trực tiếp về sai lầm “nghiêm trọng” tả khuynh về “cuộc cách mạng văn hóa” đối với Mao. Tuy nhiên, bức chân dung của đại lãnh tụ Mao (Great Helmsman) vẫn tiếp tục treo ở Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh, và những sự chỉ trích về tư tưởng của Mao không còn được chấp nhận dưới thời Tập Cận Bình.
Thiếu sự chính danh của nền dân chủ, Đảng duy trì quyền lực bằng sự pha trộn giữa chủ nghĩa dân tộc và sự thịnh vượng kinh tế. Việc Trung cộng vươn lên trở thành nền kinh tế lớn thứ hai thế giới nhờ vào hệ thống mở cửa thương mại với thế giới đã giúp hàng trăm triệu người thoát khỏi cảnh nghèo đói và cũnglà nguồn gốc của niềm tự hào dân tộc. Vai trò của Trung cộng ngày càng tăng trên trường thế giới cũng vậy. Tuyên truyền của Đảng những ngày này nhấn mạnh việc Trung cộng trở lại đúng vị trí của mình trong các vấn đề thế giới sau nhiều thế kỷ bị người nước ngoài “bóc lột”.
Phương tiện kiểm soát cuối cùng của Đảng là tạo sự sợ hãi. Dưới thời của Tập, chính quyền không hề khoan nhượng với bất đồng chính kiến hơn bất kỳ thời điểm nào kể từ thời Mao. Nó sử dụng các công cụ giám sát của nhà nước để ngăn chặn những tiếng nói trái ngược đường lối của Đảng. Những người nói sự thật ban đầu về dịch ở Vũ Hán đã bị bắt, những bí mật về đại dịch Vũ Hán đã bị che đậy.
Hệ thống “tín dụng xã hội” mới của Bắc Kinh cung cấp đặc quyền dựa trên sự phù hợp với kế hoạch của nhà nước là định nghĩa của Orwellian. Các trại cải tạo và lao động dành cho người Duy Ngô Nhĩ và việc bãi bỏ lời hứa của hiệp ước về quyền tự trị của Hồng Kông cho thấy Đảng lo sợ người dân đến mức nào – và họ cũng bất cần những lời chỉ trích từ bên ngoài như thế nào.
Mối đe dọa đối với thế giới phụ thuộc vào phương cách kết hợp chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa dân tộc trong những năm tới. Đã có các dấu hiệu không tốt – từ xung đột biên giới với Ấn Độ, việc chiếm các đảo ở Biển Đông, sáng kiến Vành đai và Con đường tạo gánh nặng nợ nần cho các nước nghèo và hành vi trộm cắp trắng trợn tài sản trí tuệ và bí mật của Hoa Kỳ.
Việc nguy hại nhất là Trung Cộng đang cố tình xuất khẩu kiểm duyệt sang các xã hội tự do. Cuộc chiến kinh tế mà Trung Cộng chống lại Úc do Úc đòi mở cuộc điều tra độc lập về nguồn gốc của Covid-19. Hoặc là người nước ngoài ở lại Đài Loan và Hồng Kông có nguy cơ bị trừng phạt kinh tế. Chiến lược này đã chống lại Disney và NBA.
Rủi ro đối với Đảng CS TC là những sự kiện nói trên đang tạo ra phản ứng dữ dội trên toàn cầu. Các cường quốc phương Tây đã cấm Huawei tham gia các mạng viễn thông. Làm sao để đối phó với sự xâm lược của Trung cộng là trọng tâm trong các cuộc thảo luận của G-7. Các công ty phương Tây ngày càng cảnh giác với những rủi ro kinh doanh ở Trung cộng, bất chấp thị trường rộng lớn của nước này, với sự đồng thuận của lưỡng đảng ở Mỹ tin rằng Đảng TC đang tìm kiếm sự thống trị trong khu vực và có lẽ toàn cầu.
Nhưng những rủi ro lớn nhất đối với những người Cộng sản cầm quyền ở Trung cộng là nội tại: dân số già đi nhanh chóng trong khi hàng chục triệu người vẫn nghèo, nợ nần chồng chất, sự kiểm soát chính trị ngăn cản cải cách kinh tế và kỳ vọng của công chúng về sự thịnh vượng tiếp tục. Một khi những rủi ro nói trên bộc phát ở Trung cộng, lòng nhiệt thành “dân tộc chủ nghĩa” cũng có thể khó kiểm soát. Liệu Đảng và ông Tập – giống như Nhật Bản của Tojo năm 1941 – sẽ bị lôi cuốn bằng hành động gây chiến tạo nguy cơ dẫn đến một cuộc chiến tranh thảm khốc?
Điều không thể tránh khỏi trong dịp kỷ niệm 100 năm này là Trung Cộng sẽ phải làm thế nào nếu Tưởng đánh bại Mao. Nền dân chủ và thịnh vượng của Đài Loan là bằng chứng tốt nhất cho điều này. Than ôi, chúng ta phải đương đầu với một Đảng Cộng sản là nguy cơ lớn nhất đối với thế giới dân chủ kể từ Liên Xô
Bản quyền © 2020 Dow Jones & Company, Inc. Mọi quyền được bảo lưu
Theo Wall Street Journal