“Nói lòng dân rẻ hơn… lòng gà là còn nhẹ. Lòng dân trong bối cảnh đất nước Việt Nam ngày nay chẳng còn chút giá trị nào. Trong lịch sử thể chế cai trị của đảng cộng sản Việt Nam, tương tự Trung cộng hay Bắc Hàn, chưa bao giờ có chỗ cho lòng dân, dù “lòng dân” luôn được lôi ra làm bình phong cho những phát ngôn mị dân…”
Trúc Phương
“Hai trụ” trong “tứ trụ” Việt Nam thì “một trụ” là ông Võ Văn Thưởng (bìa phải) – chủ tịch nước – bị gãy ghế, “một trụ” là ông Vương Đình Huệ (bìa trái, phía sau) – chủ tịch Quốc Hội – bị lung lay. Chỉ còn “hai trụ” là ông Nguyễn Phú Trọng (thứ hai từ trái) – tổng bí thư – và ông Phạm Minh Chính (không có trong hình) – thủ tướng – còn giữ ghế. (Hình minh họa: Nhac Nguyen/AFP via Getty Images)
Trong status Facebook ngày 24 Tháng Tư, một nhân vật “có số má” trên mạng viết (nguyên văn):
CHIẾN DỊCH QUÉT SẠCH NHÀ?
Gã nhắn tin cho một nhân vật rất gần gũi cung đình:
“Chính trường biến động. Dân mong cung đình sạch sẽ một lòng lo cho Dân.”
Nhân vật đó rất kiệm lời, nhắn lại:
-Chiến dịch quét sạch nhà. Tìm chủ giữ nhà của Tổ tiên cho xứng mặt! Nhà ấy bởi của muôn Dân! Không có nhiệm kỳ, không cần quy hoạch!
Vạn đại là Dân! Còn Dân còn nước! Dân làm nên Nước!
Gã đáp:
-Quy trình duy nhất đúng: Lòng Dân.
***
Phản hồi với status này không chỉ là hơn 400 ý kiến thả mặt cười mà còn là hàng trăm bình luận. Tuyệt nhiên không có bình luận nào mang tính tích cực. Dưới đây là một vài:
-Còn có thể chọn lọc ra người tử tế sao…?!
-Nhà toàn đống phân, giòi bọ thì quét sạch kiểu gì?
-Nhưng ai đứng ra chọn, và chọn từ đâu?
-Cung đình nói lời hoa mỹ cho vui tai. Điều đúng nhất là trả cung đình lại cho thời phong kiến, để bây giờ dân có quyền tự chọn người đại diện có nhiệm kỳ, và công nhận chủ nghĩa cơm sườn là chủ nghĩa tào lao lạc hậu. Nhà có nền có tường có nóc còn quét được chớ sống trên đống rác làm sao mà quét!
-Cho tự ứng cử và toàn dân bầu phổ thông đầu phiếu sẽ tìm ra người thôi chứ không khó khăn gì.
-Tôi không tin Việt Nam có thể làm được việc tìm người tận hiếu với dân để dân tin dân quý, với cơ chế này giữ mãi “Độc đảng” khó đấy vì từ trước tới giờ nước mình có dời bỏ được cái đảng ấy đâu. Ở các nước tư bản giãy chết họ có bao nhiêu đảng giám sát nhau, đối trọng nhau cho nên nước họ không có tham nhũng. Anh làm sai tự anh từ chức và lãnh đạo sợ dân và dân sợ pháp luật!
-Nhìn mọi chuyện nâng lên đặt xuống, bắt, hạ bệ và cả tống vào tù những kẻ đang cầm quyền, nghiễm ra thì cũng như trong một gia đình lục đục. Cãi cọ chia phần, đập phá tẩn nhau… rồi đâu lại vào đấy. Chỉ khi bị cháy sập nhà mới hết, mới thôi.
-Ngôi nhà không móng sắp sụp đổ chớ có sửa để tốn tiền gấp 10 rồi lại sụp đổ bất cứ lúc nào. Cái bàn bốn chân có vài cái gãy thì phá bàn đi, đóng cái mới có kèm thuốc bảo vệ chống mối mọt. Đất nước mới 13 tháng thay hai chủ tịch nước, bốn ủy viên Bộ Chính Trị mất chức. 20 ủy viên Trung Ương bị bắt và đi tù. Ủy viên Bộ Chính Trị thứ 5 sắp rụng, số phận thế nào chưa rõ. Còn chính phủ thì hai phó thủ tướng mất chức, một người chết. Cả ban thường trực tỉnh Vĩnh Phúc bị bắt… Muốn trong sạch trước tiên giải tán Ban Chấp Hành Trung Ương, đại hội lại, giải tán Quốc Hội, bầu cử lại, thành lập chính phủ mới cùng nhiều người tài dẫn dắt đất nước!
-CÁI NHÀ ấy không đại diện cho nhân dân, không phải do dân bầu thì ai xuống, ai lên cũng vẫn vậy thôi. Còn duy trì Điều 4, và không thực hiện Điều 25 đã có trong Hiến Pháp thì CÁI NHÀ ấy không phải là của dân, mà là của những nhóm lợi ích độc tài toàn trị.
-Dân là gì mí họ đâu… nói cho có qua chuyện thôi… đâu lại vào đấy… nếu chừng nào không được dân bầu như các nước dân chủ thì dân chỉ là dân đen…
-Còn độc tài thì cung đình là của lũ cai trị, không bao giờ là lãnh đạo, không bao giờ là chính khách, tất cả là những kẻ cai trị độc đoán. Thay và thế, cũng chỉ là thay thằng lưu manh bởi một thằng khốn nạn. Dân vẫn là tầng lớp bị bóp cổ mỗi ngày.
-Chiến dịch quét sạch này không do người dân tiến hành, không đại diện cho dân, cho nên chỉ luẩn quẩn thay ngôi đổi chủ trong giới chức đảng. Cách hạ bệ nhau sẽ gây ra oán thù kéo dài trong các phe nhóm… Dân Việt còn khổ chừng nào không được tự do chọn người lãnh đạo đất nước.
-Phải trả cho Dân quyền chọn mới là chính quyền của Dân!
-Vậy là Dân được chọn người lãnh đạo à?
-Đã là “cung đình” lại còn đòi “dân chủ?”
-Trong lịch sử phát triển của nhân loại trên thế giới, có nhiều cuộc cách mạng, nhiều cuộc chiến tranh để cướp chính quyền, thay đổi chế độ. Nhưng có lẽ chỉ có chế độ chuyên chính vô sản là thành công nhất, cướp triệt để nhất và bảo vệ thành quả cướp được lâu nhất.
-Cung đình đầy rác rưởi và gian trá, lấy đâu ra chỗ cho dân. Phong kiến phong kiến hẳn, còn hơn nhiều cái thứ nửa dơi nửa chuột…
***
Tất cả cho thấy người dân đã chán cái “chủ nghĩa cơm sườn” (nói láy của “chủ nghĩa cộng sản”) như thế nào; và người dân bất mãn chế độ “nửa dơi nửa chuột” đang cai trị đất nước như thế nào.
Lòng dân – một khái niệm thiêng liêng với những giá trị gắn liền với sinh mệnh tổ quốc và sự thăng trầm của một quốc gia – bây giờ đã mất giá đến mức nó trở thành thứ để người ta mỉa mai cười cợt.
Nói lòng dân rẻ hơn… lòng gà là còn nhẹ. Lòng dân trong bối cảnh đất nước Việt Nam ngày nay chẳng còn chút giá trị nào. Trong lịch sử thể chế cai trị của đảng cộng sản Việt Nam, tương tự Trung cộng hay Bắc Hàn, chưa bao giờ có chỗ cho lòng dân, dù “lòng dân” luôn được lôi ra làm bình phong cho những phát ngôn mị dân.
Còn nữa, “lòng dân” còn luôn được đi kèm với “ý đảng!” Ngay cả khái niệm “lòng dân” cũng bị bóp méo cho vừa với cái khuôn chính trị. Trong bài “Xây dựng và phát huy mạnh mẽ ‘thế trận lòng dân’ trong nền quốc phòng toàn dân” trên tạp chí Cộng Sản, tác giả Nguyễn Hữu Tuấn (thượng tá, khoa Lịch Sử Đảng Cộng Sản Việt Nam, Học Viện Chính Trị Quân Sự” viết: “Xây dựng ‘thế trận lòng dân’ là quá trình phát huy lòng yêu nước, tinh thần đoàn kết, ý chí, niềm tin, quyết tâm của toàn dân tộc, tạo thành nền tảng chính trị – tinh thần vững chắc để huy động sức mạnh tổng hợp của cả dân tộc trong quá trình xây dựng và bảo vệ tổ quốc dưới sự lãnh đạo của đảng, sự quản lý của nhà nước. Do đó, để phát huy mạnh mẽ ‘thế trận lòng dân,’ thì việc đẩy mạnh xây dựng đảng và hệ thống chính trị trong sạch, vững mạnh cả về chính trị, tư tưởng, đạo đức, tổ chức và cán bộ có vai trò quan trọng, để đảng ta thực sự ‘là đạo đức, là văn minh’ xứng đáng với niềm tin của nhân dân…”
Làm thế quái nào mà “đảng ta” có thể “là đạo đức, là văn minh” được?! “Đảng ta” chẳng bao giờ có thể là đại diện của đất nước hay của lòng dân. Xét ở một góc độ, bộ máy tuyên truyền của chế độ dường như đang chứng kiến rõ rệt sự thất bại thảm hại. Chưa bao giờ bằng lúc này người dân và lòng dân lại khao khát môi trường chính trị dân chủ và sự thay đổi thể chế cai trị bằng lúc này.
Người dân không hề muốn “Tìm chủ giữ nhà của tổ tiên cho xứng mặt!” – như một cách nói mà chỉ khiến thiên hạ thả mặt cười. Đó chỉ là cách nói lấp liếm của thứ ngôn ngữ mị dân quen thuộc của hệ thống tuyên truyền cộng sản, với ẩn ý rằng ngôi nhà chỉ cần thay chủ, rằng đảng chỉ cần “minh quân,” rằng hệ thống cai trị chỉ cần sửa lại “lỗi cơ chế.”
Chỉ trẻ con mới có thể bị lừa tin rằng mọi việc sẽ ổn nếu ngôi nhà chỉ cần thay chủ. Ông chủ mới nào có “tài thánh” để sửa lại ngôi nhà mục nát ấy? Điều cần bây giờ là đập nát cái ngôi nhà ấy, đập nát luôn cả cái móng cũ, để xây lại một ngôi nhà mới hoàn toàn, chứ không phải trấn an và vỗ về thiên hạ về việc “tìm chủ giữ nhà!”
Trúc Phương
Người Việt (25.04.2024)