Chúng tôi chân thành cảm tạ quý cơ quan đã dành cho phái đoàn chúng tôi cơ hội được trình bày các dữ kiện mới nhất về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam. Bản phúc trình mà chúng tôi đệ trình hôm nay không chỉ là một bản tổng hợp các vi phạm—mà là một lời kêu gọi cho công lý và trách nhiệm.

 

Tài liệu này ghi nhận những bằng chứng cụ thể cho thấy chế độ độc đảng tại Việt Nam tiếp tục đàn áp các quyền tự do căn bản của con người: quyền tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do hội họp ôn hòa, và quyền lập hội. Mặc dù hiện đang là thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, nhà cầm quyền Hà Nội vẫn gia tăng đàn áp xã hội dân sự, bỏ tù những người chỉ trích ôn hòa, đàn áp tôn giáo độc lập, và bóp nghẹt tiếng nói tự do trên mạng.

Trong ngày hôm nay, chúng tôi khẩn thiết kêu gọi quý vị hãy nhìn vượt qua những cử chỉ ngoại giao hào nhoáng của chế độ và lưu tâm đến thực tế đau lòng mỗi ngày—nơi mà những người dân chỉ vì cầu nguyện ngoài hệ thống cầm quyền, lên tiếng một cách trung thực, hoặc dấn thân tranh đấu ôn hòa cho thay đổi—đã phải chịu giam cầm, bức hại, và bịt miệng.

 

BẢO VỆ TỰ DO TÔN GIÁO TẠI VIỆT NAM

Kính thưa quý vị,

Hôm nay, tôi xin được lên tiếng thay cho hàng triệu người dân tại Việt Nam—những người không được phép thực hành tín ngưỡng một cách tự do. Nhà cầm quyền cộng sản tại Việt Nam không dùng luật pháp để bảo vệ tôn giáo, mà để kiểm soát và khống chế tôn giáo.

Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo được thông qua vào năm 2018 trao cho nhà cầm quyền quyền lực quá lớn. Giới chức có thể đình chỉ bất kỳ sinh hoạt tôn giáo nào mà họ cho là “đe dọa đến an ninh quốc gia” hoặc “gây mất đoàn kết xã hội.”

Hiện chỉ có 16 tôn giáo và 43 tổ chức tôn giáo được chính thức công nhận. Tất cả đều buộc phải tuân thủ các quy định của nhà cầm quyền. Những tổ chức không đăng ký bị xem là bất hợp pháp—họ không được phép tụ họp, cầu nguyện công khai, và nơi thờ tự của họ có thể bị đóng cửa hoặc cưỡng chế phá hủy.

 

Kính thưa quý vị,

Rất nhiều tín đồ đang phải gánh chịu đau thương:

  • Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, từng là tổ chức Phật giáo có ảnh hưởng nhất trong nước, nay hoàn toàn bị cấm hoạt động. Năm 2022, công an đã cưỡng chế phá dỡ thêm một ngôi chùa thuộc Giáo Hội vì vị tăng sĩ từ chối gia nhập giáo hội quốc doanh.
  • Các tín đồ Thiên Chúa Giáo thiểu số, như người Thượng và người H’Mông, thường xuyên bị đe dọa và hành hung. Nhà cầm quyền đột kích các nhà thờ tư gia và ép buộc họ từ bỏ đức tin hoặc phải rời khỏi làng quê của mình.
  • Các tín đồ Phật Giáo độc lập, Cao Đài chân truyền, và Hòa Hảo truyền thống, nếu không chấp nhận sự kiểm soát của nhà cầm quyền, thì bị sách nhiễu, bắt bớ, hoặc giam cầm.
  • Ngay cả các tín hữu Thiên Chúa Giáo, thuộc một tôn giáo được công nhận chính thức, cũng không tránh khỏi đàn áp. Năm 2022, công an đã cắt ngang Thánh lễ do chính Đức Tổng Giám Mục Hà Nội chủ sự.

Nhà cầm quyền viện dẫn lý do “bảo vệ trật tự xã hội,” nhưng trên thực tế, mục tiêu là kiểm soát toàn bộ sinh hoạt tôn giáo. Họ lo sợ rằng những tổ chức tôn giáo độc lập sẽ trở nên quá mạnh hoặc thách thức quyền lực độc tôn của Đảng.

Nhà cầm quyền còn lập hồ sơ theo dõi các vị chức sắc tôn giáo, đặc biệt tại những vùng dân tộc thiểu số. Điều này tạo nên một bầu không khí sợ hãi, khiến người dân không dám công khai sống đúng với niềm tin của mình.

Kính thưa quý vị,

Cộng đồng quốc tế đã nhiều lần lên tiếng quan ngại.

Năm 2022, các Báo Cáo Viên Đặc Biệt của Liên Hiệp Quốc đã gửi thư chất vấn nhà cầm quyền Việt Nam về các hành vi đàn áp tôn giáo.

Ủy Hội Hoa Kỳ về Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế (USCIRF) đã kêu gọi đưa Việt Nam vào danh sách “Quốc Gia Đặc Biệt Quan Tâm ” (CPC) mỗi năm kể từ 2002. Trong các năm 2022 và 2023, Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đã đưa Việt Nam vào “Danh sách Theo Dõi Đặc Biệt”—một tín hiệu báo động nghiêm trọng.

Tự do tôn giáo là một quyền căn bản của con người, được bảo vệ bởi Điều 18 của Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và Công Ước Quốc Tế về Các Quyền Dân Sự và Chính Trị—những văn kiện mà Việt Nam đã ký kết.

Chúng tôi trân trọng kêu gọi Liên Hiệp Quốc và cộng đồng quốc tế:

  1. Công khai lên án các hành vi đàn áp tôn giáo tại Việt Nam;
  2. Áp lực Việt Nam sửa đổi luật pháp và chấm dứt việc trừng phạt người dân vì niềm tin tôn giáo;
  3. Kêu gọi trả tự do cho những người bị giam giữ vì thực hành tôn giáo một cách ôn hòa;
  4. Yêu cầu một chuyến viếng thăm chính thức của Liên Hiệp Quốc để điều tra thực trạng tại chỗ.

Khi một người bị trừng phạt chỉ vì cầu nguyện hoặc tin vào một đấng thiêng liêng, thì không chỉ đức tin của họ bị chà đạp—mà chính nhân phẩm của họ cũng bị xúc phạm.

Chúng ta hãy cùng nhau đứng về phía những người sống vì hòa bình, đức tin, và tự do.

Trân trọng cảm ơn quý vị.

 

 

BẢO VỆ TỰ DO BÁO CHÍ TẠI VIỆT NAM

 

Kính thưa quý vị,

Hôm nay, tôi xin phép được trình bày về một vấn đề nghiêm trọng: tình trạng thiếu vắng tự do báo chí tại nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Tại Việt Nam, báo chí không phục vụ người dân—mà phục vụ Đảng Cộng sản. Tất cả các cơ quan truyền thông, từ ấn phẩm, truyền hình đến các nền tảng trực tuyến, đều do nhà cầm quyền kiểm soát. Báo chí tư nhân bị nghiêm cấm. Luật Báo chí ban hành năm 2016 chính thức hóa sự kiểm soát này, buộc tất cả ký giả và phóng viên phải “phản ánh đúng đường lối của Đảng.” Điều đó có nghĩa là không tồn tại báo chí tự do để nói lên sự thật hoặc đặt câu hỏi đối với nhà cầm quyền.

Nghị định 36 trừng phạt những nội dung bị cho là “phủ nhận thành quả cách mạng.” Các điều 117 và 331 trong Bộ luật Hình sự thường xuyên được sử dụng để bắt bớ những ai viết bài, đăng tải hoặc bày tỏ ý kiến phê bình nhà cầm quyền. Những điều luật này được soạn thảo một cách mơ hồ và bao quát, tạo điều kiện để nhà cầm quyền sử dụng tùy tiện nhằm trấn áp mọi tiếng nói bất đồng.

Do các chính sách hà khắc như vậy, Việt Nam hiện xếp hạng 178 trong tổng số 180 quốc gia trên Chỉ số Tự Do Báo Chí của tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới. Tổ chức này nhận định rằng nhà cầm quyền Việt Nam “gần như đã hoàn tất cuộc truy lùng các nhà báo độc lập.” Báo chí độc lập gần như đã bị xóa sổ. Nhiều ký giả buộc phải trốn tránh, hoặc bỏ nước ra đi.

Ngày nay, Việt Nam là một trong những quốc gia tồi tệ nhất thế giới về tình trạng giam cầm các nhà báo. Trong năm 2023, ít nhất 42 nhà báo đang bị giam giữ chỉ vì làm đúng chức năng của nghề nghiệp—báo cáo sự thật.

Một số trường hợp tiêu biểu gồm có:

  • Phạm Chí Dũng, người sáng lập Hội Nhà Báo Độc Lập Việt Nam, bị kết án 15 năm tù giam.
  • Phạm Đoan Trang, cây bút dân chủ nổi tiếng và nhà hoạt động xã hội, đang thụ án 9 năm tù.
  • Dương Văn Thái, một blogger từng sống lưu vong tại Thái Lan, đã bị bắt cóc và cưỡng bức đưa về Việt Nam vào năm 2023; anh bị tuyên án 12 năm tù.

Đây không phải là những trường hợp ngẫu nhiên, mà là một phần trong chiến lược có hệ thống của nhà cầm quyền nhằm triệt tiêu quyền tự do ngôn luận.

Nhưng việc bắt bớ không phải là biện pháp duy nhất. Nhà cầm quyền còn theo dõi, đe dọa các blogger; xử phạt và đóng cửa các trang tin độc lập; và tự ý quyết định cái gì được gọi là “tin tức.” Như thế, họ không chỉ kiểm soát truyền thông—mà còn kiểm soát cả sự thật.

Kết quả là, nhiều ký giả sợ không dám viết về chính trị hay tham nhũng. Người dân chỉ được tiếp nhận những gì mà nhà cầm quyền cho phép họ biết. Đây không chỉ là kiểm duyệt—mà là gieo rắc nỗi sợ hãi. Điều này vi phạm Điều 19 của Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền.

 

Kính thưa quý vị,

Chúng tôi trân trọng kêu gọi Liên Hiệp Quốc và cộng đồng quốc tế:

  1. Công khai lên án các cuộc tấn công vào tự do báo chí tại Việt Nam, và yêu cầu trả tự do cho tất cả các nhà báo bị cầm tù.
  2. Yêu cầu Việt Nam bãi bỏ hoặc sửa đổi những điều luật mơ hồ như Điều 117 và 331, được dùng để đàn áp quyền tự do ngôn luận.
  3. Hỗ trợ việc theo dõi tình trạng tự do báo chí tại Việt Nam và báo cáo các vi phạm.
  4. Bảo vệ các ký giả lưu vong bằng cách ngăn chặn việc cưỡng bức hồi hương và hỗ trợ cấp thị thực an toàn.
  5. Áp lực Việt Nam cho phép các cơ quan truyền thông độc lập được hoạt động và bảo vệ các nền tảng trực tuyến khỏi bị đóng cửa một cách tùy tiện.

Khi một chế độ kiểm soát toàn bộ thông tin, tức là chúng kiểm soát toàn bộ quyền lực. Khi chúng bỏ tù các ký giả, tức là chúng bỏ tù sự thật. Khi chúng thủ tiêu tự do báo chí, tức là chúng tước đoạt quyền được nói và được biết của người dân.

Người dân Việt Nam xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn. Họ xứng đáng được tiếp cận với sự thật. Họ xứng đáng có quyền được lên tiếng—và được lắng nghe.

Đó là trách nhiệm cao cả của Liên Hiệp Quốc trong việc bảo vệ các quyền căn bản này.

 

Trân trọng cảm ơn quý vị.

 

THÚC ĐẨY TỰ DO CHÍNH TRỊ VÀ CÔNG LÝ BẦU CỬ TẠI VIỆT NAM

 

Kính thưa quý vị,

Tôi xin trình bày trước quý vị về một vấn đề cấp thiết và mang tính nguyên tắc: sự phủ nhận quyền tự do chính trị và quyền bầu cử tại nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Việt Nam vẫn là một quốc gia độc đảng, nơi toàn bộ quyền lực chính trị bị độc quyền bởi Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN). Sự độc quyền này không chỉ mang tính thực tiễn, mà còn được hiến định: Điều 4 của Hiến pháp quy định sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng CSVN, qua đó chính thức loại bỏ mọi hình thức đa nguyên chính trị và cạnh tranh dân chủ thực chất.

Các cuộc bầu cử tại Việt Nam hoàn toàn không đáp ứng được các tiêu chuẩn quốc tế cho một tiến trình dân chủ tự do và công bằng. Trong cuộc bầu cử Quốc hội gần nhất vào năm 2021, 485 trên tổng số 499 ghế đều rơi vào tay các ứng viên do Đảng giới thiệu hoặc hậu thuẫn. Mặc dù về hình thức, luật pháp có cho phép ứng cử viên độc lập, nhưng trên thực tế, các ứng viên này bị loại bỏ có hệ thống thông qua một tiến trình hiệp thương chặt chẽ do Mặt trận Tổ quốc—một cánh tay nối dài của Đảng Cộng sản—kiểm soát hoàn toàn. Tổ chức Freedom House đã chấm điểm Việt Nam 0 trên 4 về tính công bằng trong bầu cử. Đây không phải là một sai sót kỹ thuật—mà là một thiết kế có chủ đích.

Thực trạng này hoàn toàn đi ngược lại các nguyên tắc cốt lõi của Tuyên bố về Tiêu chí cho Bầu cử Tự do và Công bằng do Liên minh Nghị viện Thế giới (IPU) đề xướng, trong đó khẳng định rằng: “Quyền lực của một chính phủ chỉ có thể phát sinh từ ý chí của nhân dân được thể hiện qua những cuộc bầu cử thực sự, tự do và công bằng được tổ chức định kỳ.” Tại Việt Nam, ý chí đó không được tôn trọng—mà bị thao túng, ngăn chặn và đàn áp.

Thêm vào đó, Điều 117 và Điều 331 của Bộ luật Hình sự Việt Nam thường xuyên bị sử dụng để hình sự hóa những hành vi thể hiện chính kiến một cách ôn hòa. Hơn 170 cá nhân đã bị bỏ tù—chỉ vì đăng một bài viết trên mạng xã hội, sáng lập một tổ chức dân sự, hoặc kêu gọi cải cách bầu cử. Những hành vi ấy hoàn toàn không phải là tội phạm theo luật pháp quốc tế, mà chính là sự thực thi các quyền căn bản đã được Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị (ICCPR) bảo vệ—một công ước mà Việt Nam đã tham gia ký kết.

Gần đây, nhà cầm quyền còn mở rộng đàn áp sang các lãnh vực dân sự khác như bảo vệ môi trường, thông qua những cáo buộc mang tính hình sự giả tạo, điển hình là tội danh “trốn thuế.” Chiêu thức này—ngụy trang đàn áp chính trị dưới hình thức truy tố hình sự—là thủ đoạn nham hiểm và thâm độc, nhằm mở rộng quyền lực đàn áp trong khi vẫn duy trì được vẻ ngoài hợp pháp.

Bản “Thẻ Điểm Bầu Cử Tự Do và Công Bằng tại Việt Nam” do các tổ chức xã hội dân sự và nhà hoạt động dân chủ hậu thuẫn, đã nêu rõ những quan ngại này và đề xuất các cải cách cốt lõi: bãi bỏ sự độc quyền hiến định của Đảng CSVN; bảo đảm quyền của mọi công dân được thành lập và gia nhập chính đảng; và quyền tiếp cận bình đẳng, không bị cản trở trong việc sở hữu truyền thông độc lập và các phương tiện vận động tranh cử. Những điều này không phải là lý tưởng mơ hồ—mà là quyền phổ quát, được xác lập rõ ràng trong tuyên bố của Liên minh Nghị viện Thế giới.

Vì vậy, chúng tôi trân trọng kêu gọi Liên Hiệp Quốc và các quốc gia thành viên:

  1. Công khai nhìn nhận rằng hệ thống bầu cử hiện tại tại Việt Nam không đáp ứng các chuẩn mực dân chủ quốc tế;
  2. Áp lực nhà cầm quyền Việt Nam bãi bỏ Điều 117 và 331, đồng thời trả tự do vô điều kiện cho tất cả tù nhân lương tâm;
  3. Yêu cầu cải cách nhằm bảo đảm quyền bình đẳng trong việc thành lập chính đảng, ứng cử và tranh cử không bị đe dọa hay kỳ thị;
  4. Ủng hộ việc thành lập một Ủy ban Bầu cử độc lập, và bảo đảm cuộc bầu cử năm 2026 có sự giám sát của các quan sát viên quốc tế;
  5. Khuyến khích việc tuân thủ các nguyên tắc bầu cử phổ thông, bỏ phiếu kín, tự do truyền thông, và giải quyết khiếu nại bầu cử một cách vô tư và minh bạch.

 

Kính thưa quý vị,

Dân chủ không phải chỉ là nghi thức bỏ phiếu—mà là quyền được thật sự chọn lựa. Đó là chủ quyền thiêng liêng của nhân dân trong việc định đoạt thể chế đại diện của mình—chứ không chỉ là hợp thức hóa sự tiếp tục tồn tại của một chế độ.

Cộng đồng quốc tế có trách nhiệm bảo đảm rằng quyền ấy không bị phủ nhận mãi mãi đối với người dân Việt Nam. Trong tinh thần các tiêu chí phổ quát của Liên minh Nghị viện Thế giới, chúng tôi tha thiết kêu gọi quý quốc hãy buộc Việt Nam phải chịu trách nhiệm.

Uy tín của cam kết chung của chúng ta đối với các giá trị dân chủ phụ thuộc vào hành động ngày hôm nay.

 

Trân trọng cảm ơn quý vị.

 

 

BẢO VỆ TỰ DO INTERNET TẠI VIỆT NAM

 

Kính thưa quý vị,

Tôi xin được lên tiếng thay cho những người không thể lên tiếng—những tiếng nói đã bị bóp nghẹt trong không gian mạng tại Việt Nam.

Thực trạng Internet tại Việt Nam là một nghịch lý: hơn 70% dân số có kết nối mạng, nhưng không gian kỹ thuật số lại nằm trong số những nơi bị kiểm soát gắt gao nhất trên thế giới. Ẩn sau vẻ bên ngoài của sự tiếp cận là một mạng lưới kiểm duyệt, giám sát và đàn áp—được thiết kế nhằm triệt tiêu bất đồng chính kiến và bảo vệ quyền lực độc tôn của chế độ độc đảng.

Tổ chức Freedom House liên tục xếp Việt Nam vào hạng mục “Không Tự Do” trong báo cáo Tự Do Trên Mạng. Những con số này không đơn thuần là dữ liệu—mà phản ánh một chiến dịch có hệ thống nhằm biến Internet thành công cụ kiểm soát và đàn áp.

Trụ cột của chiến dịch này là Luật An ninh mạng năm 2019, buộc các nền tảng phải kiểm duyệt nội dung bị cho là “vi phạm pháp luật,” yêu cầu lưu trữ dữ liệu trong nước và cho phép nhà cầm quyền truy cập rộng rãi vào thông tin cá nhân của người dùng. Luật này được siết chặt thêm qua Nghị định 53 năm 2022, quy định việc gỡ bỏ nội dung trong vòng 24 giờ và ép các nền tảng phải hỗ trợ giám sát. Gần đây nhất, vào tháng 12 năm 2024, nhà cầm quyền ban hành Nghị định 147—bắt buộc xác minh danh tính tất cả người dùng, cấm báo chí độc lập trên mạng xã hội, và yêu cầu các nền tảng nước ngoài phải mở văn phòng tại Việt Nam để thi hành lệnh kiểm duyệt.

Những biện pháp này không chỉ điều tiết Internet—mà còn xóa bỏ tính ẩn danh và hình sự hóa quyền tự do ngôn luận. Chúng phản ánh mô hình độc tài kỹ thuật số theo kiểu Trung Cộng, đẩy Việt Nam tiến gần hơn đến một “Internet toàn trị.”

 

Kính thưa quý vị,

Lãnh đạo Việt Nam còn gây áp lực buộc các công ty công nghệ lớn—Facebook, YouTube, TikTok—phải trở thành công cụ kiểm duyệt. Năm 2023, Facebook đã tuân thủ hơn 90% yêu cầu gỡ bỏ nội dung từ phía nhà cầm quyền; Google xóa hơn 1.600 video trên YouTube; TikTok bị đe dọa và đã khóa hàng loạt tài khoản chỉ trích nhà cầm quyền.

Không dừng lại ở các nền tảng, nhà cầm quyền còn vận hành một “đội quân mạng” gọi là Lực lượng 47 với hàng chục ngàn người chuyên giám sát, kiểm soát và thao túng dư luận trên mạng. Chúng cũng chặn truy cập vào các trang nhân quyền quốc tế, các cơ quan truyền thông độc lập và những blog bất đồng chính kiến—dựng nên một “bức màn sắt kỹ thuật số.”

Và những ai dám lên tiếng trên mạng? Họ phải đối diện với án tù:

  • Bùi Văn Thuận bị kết án 8 năm tù chỉ vì đăng các bài viết phê phán chính sách của nhà cầm quyền trên Facebook.
  • Lê Văn Dũng, một người thường xuyên livestream chính trị, bị tuyên án 5 năm tù.

Chỉ tính riêng trong hai năm 2022 và 2023, ít nhất 27 người đã bị kết án vì bày tỏ chính kiến trên mạng. Các công cụ đàn áp không chỉ nhắm vào giới hoạt động—mà cả những công dân bình thường. Thông điệp rất rõ ràng: nếu bạn lên tiếng, bạn sẽ bị trừng phạt.

Cơ sở pháp lý cho sự đàn áp này là các điều luật mơ hồ về “an ninh quốc gia”—như Điều 117 và 331 của Bộ luật Hình sự—vốn hình sự hóa cái gọi là “tuyên truyền chống nhà nước” và “lạm dụng quyền tự do dân chủ.” Đây không phải là luật bảo vệ—mà là vũ khí chống lại tự do ngôn luận ôn hòa.

 

Kính thưa quý vị,

Chiến dịch đàn áp kỹ thuật số tại Việt Nam không phải là chính sách nội bộ đơn lẻ, mà là một chiến lược toàn diện nhằm triệt tiêu mọi tiếng nói đối lập cả trong và ngoài nước. Từ năm 2020 đến 2024, đàn áp ngày càng gia tăng—ngay cả khi Việt Nam giành được một ghế trong Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc—một nghịch lý không thể bị bỏ qua.

Do đó, chúng tôi khẩn thiết kêu gọi quý chính phủ và cộng đồng quốc tế:

  1. Thúc giục các công ty mạng xã hội từ chối tiếp tay cho việc kiểm duyệt và giữ vững cam kết toàn cầu về nhân quyền;
  2. Hỗ trợ các cơ chế quốc tế nhằm theo dõi không gian mạng tại Việt Nam và ghi nhận các hành vi đàn áp xuyên quốc gia;
  3. Kêu gọi trả tự do cho tất cả những người bị tù tội vì biểu đạt trên mạng, và bảo vệ quyền lợi của các blogger, nhà báo, và nhà hoạt động;
  4. Gây áp lực yêu cầu Việt Nam bãi bỏ hoặc sửa đổi Nghị định 147 và các văn bản pháp lý khác vi phạm quyền tự do ngôn luận căn bản.

Internet phải là không gian của tự do—chứ không phải là bẫy giám sát. Người dân Việt Nam không chỉ xứng đáng được truy cập mạng—mà còn xứng đáng được tự do. Họ có quyền được lên tiếng, được tổ chức, và được xây dựng tương lai không bị ràng buộc bởi sợ hãi.

Chúng ta không thể im lặng trong khi họ bị buộc phải im lặng.

Trân trọng cảm ơn quý vị.

 

Tình hình nhân quyền tại Việt Nam không được cải thiện—mà đang ngày càng tồi tệ hơn. Nhà cầm quyền đã xây dựng một hệ thống đàn áp tinh vi trên không gian mạng, thông qua luật pháp, và trong lĩnh vực tôn giáo, nhằm che chắn trước mọi chỉ trích và tước đoạt quyền căn bản của công dân. Chúng ta không thể để việc Việt Nam là thành viên Hội đồng Nhân quyền trở thành một tấm bình phong để né tránh giám sát.

Chúng tôi trân trọng đề nghị tất cả các Phái bộ LHQ hãy nêu rõ các vấn đề này trong các cuộc đối thoại song phương và đa phương, ủng hộ các cuộc điều tra độc lập, và đặt nhân quyền là điều kiện tiên quyết trong mọi mối quan hệ sâu rộng hơn với Việt Nam.

Người dân Việt Nam xứng đáng được sống trong nhân phẩm, công lý và tự do—và họ đang trông chờ Liên Hiệp Quốc không ngoảnh mặt làm ngơ đối với họ.

Chúng tôi cũng xin đệ trình bản Báo cáo về sự đàn áp có hệ thống đối với tù nhân lương tâm tại nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Mặc dù đã cam kết tuân thủ luật nhân quyền quốc tế, nhà cầm quyền Việt Nam vẫn tiếp tục hình sự hóa những hành vi bất đồng chính kiến ôn hòa thông qua các điều luật mơ hồ về an ninh quốc gia và các hình thức giam giữ tàn bạo. Các tù nhân chính trị bị tra tấn thể xác và tinh thần, sống trong điều kiện vô nhân đạo, và bị từ chối chăm sóc y tế—một số trường hợp đã tử vong trong trại giam. Ngay cả sau khi được thả, họ vẫn bị theo dõi, sách nhiễu và hạn chế quyền đi lại cũng như sinh kế. Đây không phải là những trường hợp riêng lẻ, mà là kết quả của một chính sách đàn áp có tổ chức và chủ ý từ phía nhà cầm quyền.

Chúng tôi kêu gọi Văn phòng Cao Ủy Nhân Quyền và các phái bộ thiết lập một cuộc điều tra độc lập, yêu cầu tiếp cận các nhà tù tại Việt Nam, và áp lực Hà Nội trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho tất cả tù nhân lương tâm.

 

ĐÍNH KÈM:
Báo cáo Tình Trạng Tự Do tại Việt Nam 2025
Báo cáo Đàn Áp Có Hệ Thống Đối Với Tù Nhân Lương Tâm tại Việt Nam 2025

Liên lạc:  info@endcommunism.net

Liên Minh Vì Dân Chủ Cho Việt Nam

  

 

English: 

OFFICE OF THE HIGH COMMISSIONER OF HUMAN RIGHTS 

UN EMBASSIES OF AUSTRIA, BELGIUM, CANADA, SWEDEN, AND US

 

 

Thank you for the opportunity to present findings from the current human rights condition in Vietnam. Our report is not simply a record of abuses—it is a call for accountability. It documents how Vietnam’s one-party regime continues to suppress fundamental freedoms: freedom of expression, religion, peaceful assembly, and association. Despite holding a seat on the UN Human Rights Council, Vietnam intensifies its crackdown on civil society, jails peaceful critics, represses independent religions, and silences online voices.

Today, we ask this body to look beyond Vietnam’s diplomatic gestures and consider the daily reality of those who are punished for praying independently, speaking freely, or advocating peacefully for change.

 

Protecting Religious Freedom in Vietnam
Excellencies, Distinguished Delegates,

Today, I speak for the many people in Vietnam who are not allowed to practice their religion freely. The Vietnamese authorities use laws to control religion instead of protecting it.

The Law on Belief and Religion, passed in 2018, gives the authorities a lot of power. Officials can stop any religious activity they believe is a threat to “national security” or “social unity.”

Only 16 religions and 43 religious organizations are officially allowed. All of them must follow government rules. Any group that is not registered is considered illegal. These groups are not allowed to gather or pray in public. Their places of worship can be closed or destroyed.

Excellencies,

Many believers are suffering.

  • The Unified Buddhist Church of Vietnam, once the country’s most influential Buddhist organization, now is not allowed in the country. In 2022, the police destroyed a UBCV Buddhist temple because the monk refused to join the state-approved church.
  • Christian minorities, like the Montagnards and the Hmong people, are often threatened or attacked. Their house churches are raided. They are forced to stop believing or leave their villages.
  • Independent Buddhists, Cao Đài, and Hòa Hảo followers who don’t accept state control are harassed or arrested.
  • Even Catholics, who belong to a recognized church, face problems. In 2022, police interrupted a Catholic Mass led by the Archbishop of Hanoi.

The authorities say it does this to protect social order. But really, it wants to control all religious activity. Officials are afraid that independent religious groups will become too strong or challenge their power.

The authorities also keep files on religious leaders. They watch these groups closely, especially in ethnic minority areas. This creates fear and stops people from speaking openly about their faith.

Excellencies,

The international community has raised many concerns.

In 2022, UN Special Rapporteurs sent a letter to the Vietnamese authorities about religious persecution.

The U.S. Commission on International Religious Freedom (USCIRF) has called for Vietnam to be listed as a Country of Particular Concern every year since 2002. In 2022 and 2023, the U.S. put Vietnam on its Special Watch List, which shows serious concern.

Religious freedom is a basic human right. It is protected by Article 18 of the Universal Declaration of Human Rights and the ICCPR—agreements that Vietnam has signed.

We respectfully ask the United Nations and the international community to:

  1. Speak out against Vietnam’s religious persecution.
  2. Ask Vietnam to change its laws and stop punishing people for following their faith.
  3. Call for the release of people jailed for peaceful religious activities.
  4. Request a UN visit to investigate conditions in the country.

When people are punished for praying or believing in a higher power, it is not only their faith that is attacked—it is their dignity.

Let us stand with those who believe in peace, in faith, and in freedom.

Thank you.

 

Defending Press Freedom in Vietnam
Excellencies, Distinguished Delegates,

Today, I speak about a serious problem: the lack of press freedom in the Socialist Republic of Vietnam.

In Vietnam, the press does not serve the people—it serves the Communist Party. All newspapers, TV, and online media are controlled by the state. Private news media is not allowed. A law passed in 2016 makes this control official. It requires all journalists to follow the Party’s message. This means there is no free press to speak the truth or question the authorities.

Decree 36 punishes news that “denies revolutionary achievements.” Penal Code Articles 117 and 331 are used to arrest people who write or post anything critical of the authorities. These laws are broad and vague, so they can be used against anyone.

Because of these policies, Vietnam ranks 178th out of 180 countries in the World Press Freedom Index. Reporters Without Borders says Vietnam has “almost completed its hunt of independent reporters.” Independent journalism is nearly gone. Many reporters have gone into hiding or left the country.

Vietnam is now one of the worst countries in the world for jailing journalists. In 2023, at least 42 journalists were in prison for doing their work. Their only crime was reporting the truth.

Some important cases include:

  • Phạm Chí Dũng, who founded the Independent Journalists Association, was sentenced to 15 years in prison.
  • Phạm Đoan Trang, a well-known writer and democracy activist, is serving 9 years.
  • Dương Văn Thái, a blogger who lived in Thailand, was kidnapped and taken back to Vietnam in 2023. He was sentenced to 12 years in prison.

These are not random cases. They are part of a clear plan by the authorities to stop free speech.

But arrests are not the only method. The authorities watch and threaten bloggers. It fines and closes independent media outlets. It also decides what is allowed to be called “news.” This way, it controls not just the media—but also the truth.

As a result, many journalists are afraid to write about politics or corruption. People only hear what the authorities want them to hear. This is not just censorship—it is fear. This violates Article 19 of the Universal Declaration of Human Rights.

Excellencies,

We ask the United Nations and the international community to:

  1. Condemn Vietnam’s attacks on press freedom and call for the release of all jailed journalists.
  2. Ask Vietnam to change or remove vague laws, like Articles 117 and 331, that are used to punish free speech.
  3. Support efforts to monitor press freedom in Vietnam and report on these abuses.
  4. Protect exiled journalists by stopping forced returns and offering safe visas.
  5. Press Vietnam to allow independent news media and protect online platforms from being shut down unfairly.

When a regime controls all information, it controls all power. When it jails journalists, it jails the truth. When it removes press freedom, it removes the people’s right to speak and to know.

The people of Vietnam deserve better. They deserve access to facts. They deserve the right to speak—and to be heard.

It is the duty of the United Nations to help protect these rights.

Thank you.

 

Advancing Political Freedom and Electoral Justice in Vietnam

Excellencies, Distinguished Colleagues,

I am honored to address a matter of urgent and principled importance: the denial of political freedoms and electoral rights in the Socialist Republic of Vietnam.

Vietnam remains a one-party state where all political authority is monopolized by the Communist Party of Vietnam (CPV). This monopoly is not merely political—it is enshrined in the Constitution. Article 4 codifies the CPV’s supremacy, effectively outlawing genuine political pluralism and democratic competition.

Vietnamese elections do not meet international standards for free and fair democratic processes. In the most recent parliamentary elections in 2021, 485 out of 499 seats were awarded to CPV-backed candidates. While independent candidacies are legally permitted, in practice they are systematically blocked through a tightly controlled vetting process overseen by the Fatherland Front—an organ of the ruling Party. Freedom House assigns Vietnam a score of zero out of four for electoral fairness. This is not a procedural flaw—it is an intentional design.

Such conditions violate the core principles set out in the Inter-Parliamentary Union’s Declaration on Criteria for Free and Fair Elections, which affirms that “the authority of government can only derive from the will of the people as expressed in genuine, free and fair elections held at regular intervals.” In Vietnam, that will is not respected—it is obstructed, manipulated, and suppressed.

Articles 117 and 331 of Vietnam’s Penal Code are routinely used to criminalize peaceful political expression. More than 170 individuals have been imprisoned—some for as little as a Facebook post, others for forming civil society groups or calling for electoral reform. These are not crimes under international law. Rather, they represent the peaceful exercise of rights protected by the International Covenant on Civil and Political Rights, to which Vietnam is a party.

Moreover, the authorities have broadened their crackdown to include environmentalists and other civil society leaders, often under pretexts such as tax evasion. This tactic—masking political repression as criminal prosecution—is both cynical and dangerous. It creates plausible deniability while expanding the regime’s ability to suppress any independent civic activity.

The Vietnam Free and Fair Elections Scorecard, supported by democratic advocates and civil society groups, echoes these concerns and outlines essential reforms: an end to the CPV’s constitutional monopoly; the right of all citizens to form and join political parties; and equal, unimpeded access to independent media and public campaigning. These are not aspirational ideals—they are universal human rights, based on the Inter-Parliamentary Union’s Declaration on Criteria for Free and Fair Elections.

We therefore call upon the United Nations and its member states to:

  1. Publicly acknowledge that Vietnam’s current electoral system does not meet international democratic standards.
  2. Press the Vietnamese authorities to repeal Articles 117 and 331 and to unconditionally release all prisoners of conscience.
  3. Insist on reforms that guarantee equal rights to form political parties, stand for office, and campaign without fear or discrimination.
  4. Support the creation of an independent election commission and ensure the 2026 election is monitored by international observers.
  5. Encourage compliance with the principles of secret ballot, media independence, and impartial adjudication of electoral complaints.

Excellencies,

Democracy is not defined by the ritual of casting ballots, but by the right to make a real choice. It is the people’s sovereign right to shape their government—not merely to validate its continuity.

The international community has a duty to ensure that the people of Vietnam are not denied this right indefinitely. In the spirit of the Inter-Parliamentary Union’s universal criteria, we urge your country to hold Vietnam accountable.

The credibility of our shared commitment to democratic values depends on it.

Thank you.

 

Securing Internet Freedom in Vietnam

Excellencies,

I speak today on behalf of those who cannot—the silenced voices of Vietnam’s digital public sphere.

Vietnam’s internet is paradoxical: over 70% of the population is online, yet the digital space remains among the most tightly controlled in the world. Behind this access lies a web of censorship, surveillance, and repression engineered to eliminate dissent and preserve one-party rule.

Freedom House consistently ranks Vietnam “Not Free” in its Freedom on the Net report. These rankings reflect more than statistics—they expose a deliberate campaign to turn the internet into an instrument of control.

The cornerstone of this campaign is Vietnam’s 2019 Cybersecurity Law, which mandates censorship of “illegal” content, forces data localization, and grants the authorities sweeping access to user information. This was intensified by Decree 53 in 2022, requiring takedowns within 24 hours and compelling platforms to assist in surveillance. And most recently, in December 2024, the authorities enacted Decree 147, which mandates identity verification for all users, prohibits independent journalism on social media, and obliges foreign platforms to open local offices to comply with takedown orders.

These measures don’t just regulate the internet—they extinguish digital anonymity and criminalize free speech. They mirror China’s model of digital authoritarianism, bringing Vietnam one step closer to a totalitarian internet.

Excellencies,

Vietnam’s leaders have also coerced major tech firms—Facebook, YouTube, TikTok—into becoming enforcers of its censorship. In 2023, Facebook reported over 90% compliance with takedown requests; Google removed more than 1,600 YouTube videos. TikTok faced the authorities’ threats and shut down accounts critical of the state.

But it doesn’t end with platforms. The state operates its own digital army—Force 47, tens of thousands strong—to monitor, flood, and police the online space. It also blocks access to overseas human rights sites, independent news outlets, and dissident blogs, creating a digital iron curtain.

And those who dare to speak out online? They face imprisonment.

  • Bùi Văn Thuận received 8 years for Facebook posts criticizing the regime’s policies.
  • Lê Văn Dũng, a political livestreamer, was sentenced to 5 years.

In total, at least 27 individuals were convicted for online expression between 2022 and 2023 alone. The tools of repression extend to ordinary citizens. The message is clear—speak out, and you will be punished. The legal foundation for this repression lies in vaguely worded national security laws—Articles 117 and 331 of the Penal Code—which criminalize “anti-state propaganda” and the “abuse of democratic freedoms.” These are not protective laws—they are weapons against peaceful expression.

Excellencies,

Vietnam’s digital crackdown is not an isolated domestic policy. It is a deliberate, systemic campaign to eliminate dissent, both online and offline. It has intensified every year from 2020 through 2024, even as Vietnam secured a seat on the U.N. Human Rights Council—a contradiction that cannot be ignored.

We therefore call upon your government and the international community to:

  1. Urge social media companies to resist enabling censorship and uphold their global commitments to human rights.
  2. Support global mechanisms to monitor Vietnam’s digital landscape and document transnational repression.
  3. Call for the release of all prisoners jailed for online expression, and protect the rights of Vietnamese bloggers and activists.
  4. Pressure Vietnam to reform or repeal Decree 147 and other legislation that violates the fundamental right to freedom of expression.

The internet should be a space of liberty—not a surveillance trap. Vietnam’s people deserve more than access—they deserve freedom. They deserve the right to speak, to organize, and to build a future unshackled by fear.

Let us not be silent while their voices are silenced.

Thank you.

 

The situation in Vietnam is not improving—it is deteriorating. The authorities have built a sophisticated system of digital censorship, legal repression, and religious control to shield itself from criticism and to deny its citizens basic rights. We cannot allow Vietnam’s membership in the Human Rights Council to serve as a shield from scrutiny.

We respectfully urge all UN Missions to raise these issues in bilateral and multilateral forums, support independent investigations, and make human rights a condition of deeper engagement with Vietnam.

The Vietnamese people deserve dignity, justice, and freedom—and they are counting on the United Nations not to look away.

We also have this report which exposes the systematic repression of prisoners of conscience in the Socialist Republic of Vietnam. Despite its commitments under international human rights law, the Vietnamese authorities continue to criminalize peaceful dissent through vague national security laws and brutal detention practices. Political prisoners face physical and psychological torture, inhumane living conditions, and denial of medical care—some leading to deaths in custody. Even after release, many are subjected to surveillance, harassment, and restrictions on their movement and livelihoods. These are not isolated incidents, but the result of a deliberate and coordinated policy by the Vietnamese authorities. This report, submitted to the United Nations Human Rights Council, draws on credible testimonies and data to call for urgent international action. We urge the office of the High Commissioner to establish an independent investigation, demand access to Vietnam’s prisons, and press for the immediate and unconditional release of all prisoners of conscience.

 

ĐÍNH KÈM:
Báo cáo Tình Trạng Tự Do tại Việt Nam 2025
Báo cáo Đàn Áp Có Hệ Thống Đối Với Tù Nhân Lương Tâm tại Việt Nam 2025
Liên lạc: 📩 info@endcommunism.net